Chán ngán mẹ chồng muốn con dâu mua đủ thứ nhưng không gửi tiền

Google News

Mỗi tháng bà đưa cho em thêm 2 triệu tiền ăn của 2 ông bà. Bà biết là không đủ nhưng thẳng tưng tuyên bố: "Bố mẹ hỗ trợ 2 triệu mỗi tháng, còn vợ chồng anh chị lo, coi như đó là báo đáp công ơn bố mẹ nuôi ăn nuôi học".

Quy luật ở đời là mẹ đẻ thương con gái hơn con dâu thì ai mà chẳng rõ, thế nhưng thương theo cách của mẹ chồng em thì không thể nào mà chấp nhận nổi các mẹ ạ!
Em về làm dâu bà 5 năm nay nhưng chưa năm nào hết ấm ức mỗi dịp Tết đến. Năm em về làm dâu là mẹ chồng em cũng về hưu. Trước bà làm kế toán cho một công ty chuyên cung cấp vật liệu xây dựng. Nhiều lúc nghĩ hay do cái nghề của bà đã ngấm vào máu nên lúc nào bà cũng tính toán thiệt hơn, khôn hết phần thiên hạ như thế. Chẳng thế mà em vừa về chân ướt chân ráo, bà giao cho toàn quyền chợ búa, mỗi tháng đưa thêm cho 2 triệu tiền ăn của 2 ông bà. Chắc bà sợ đi chợ tốn kém, lo thiệt hơn.
Chan ngan me chong muon con dau mua du thu nhung khong gui tien
 
Chẳng là thế này, chồng em là con trai một, dưới có một cô em gái lấy chồng cách nhà khoảng 30 km, gia đình chồng cô ấy cũng không có điều kiện lắm, 2 vợ chồng phải thuê nhà trọ ở Hà Nội để đi làm. Mẹ chồng em xót xa lắm. Lúc nào nhắc đến cô út là bà lại thở dài thườn thượt nói: "Khổ! cảnh thuê trọ biết bao giờ mới thoát, giờ mà mình có tiền thì cho nó mua cái nhà nhỏ nhỏ thì tốt quá!".
Nghe những lời như thế, em cũng không khỏi chạnh lòng, vì thực ra cuộc sống của vợ chồng em cũng đâu có dư dả gì cho cam, nhà thì vẫn ở chung với bố mẹ chồng trong một căn tập thể từ ngày xưa, cũ rích. Thế mà bà chẳng thương, chẳng xót lại cứ lúc nào cũng lo cho con gái. Nhưng thôi, đó là quy luật ở đời, mẹ với con gái bao giờ chẳng hơn con dâu khác máu tanh lòng. Em cũng ngậm ngùi chấp nhận số phận và cố gắng để trở thành 1 nàng dâu làm tròn trách nhiệm với nhà chồng.
Nhưng hình như em càng cố gắng thì bà càng lấn tới, càng muốn em hoàn thành nghĩa vụ một cách xuất sắc khi làm dâu trưởng. Trong năm, cứ cuối mỗi tháng vợ chồng con cái cô ấy về thăm ông bà ngoại là 1 lần em phải è lưng phục vụ, mua sắm đủ thứ để đãi khách. Đã vậy còn phải lo mua đủ thứ rau sạch, hoa quả sạch, thịt thà cá mú cho cô ấy mang đi Hà Nội ăn dần. Trong khi cả mẹ cả con mở lời nhờ sơn sớt nhưng cấm ai dám gửi tiền mua bao giờ. Thôi thì em cũng cắn răng chịu đựng chứ biết làm sao, rồi lại tự động viên mình rằng: "Cả tháng mới mua có 1 lần nên cố được!".
Mỗi tháng bà đưa cho em thêm 2 triệu tiền ăn của 2 ông bà các mẹ ạ. Bà biết là không đủ nhưng thẳng tưng tuyên bố: "Bố mẹ hỗ trợ 2 triệu mỗi tháng, còn vợ chồng anh chị lo, coi như đó là báo đáp công ơn bố mẹ nuôi ăn nuôi học". Phận làm dâu như em cũng chỉ biết vâng chứ biết nói gì nữa.
Mỗi tháng đưa 2 triệu mà Tết đến trăm nghìn thứ phải lo mà bà cũng chẳng thương. Đã vậy, bà còn muốn mang cả cái chợ quê về phục vụ con gái yêu. Những ngày này lo sắm tết cho gia đình mình, lo nội lo ngoại chưa xong, em còn phải lo cả tết cho cô em chồng theo chỉ thị của mẹ chồng.
Bánh chưng bà cũng muốn gói nhiều để cho cô út, thịt thà các loại cũng muốn em mua vì lý do: "Thịt ở nhà sạch chứ ở Hà Nội thì biết thế nào, còn đợi nghỉ tết mới về quê nhà nó mua thì còn cái gì mà mua". Vậy mà bà có đưa thêm cho em xu lẻ nào để lo tết đâu cơ chứ.
Nói chắc các mẹ không tin, em phải sắm cho cô ấy từ nải chuối xanh, từ quả bưởi bày bàn thờ. Đến ngày e gọi gà ăn tết thì bà với theo nhắc: "Tiện thì gọi luôn cho cái Trang (tên em chồng em) 3 con nhé!". Nói đến đặt giò bà cũng không quên phần con gái... Nói chung là nhà em sắm cái gì là bà nhắc "mua hộ" cô út cái đó. Thật quá chán ngán mà không biết làm sao. Em định cố gắng nốt năm nay thôi, còn từ năm sau phải tìm cách từ chối chứ không thể để tiếp diễn cảnh này được nữa. Các mẹ cho em cao kiến với?
Theo TN/Emdep

>> xem thêm

Bình luận(0)