Chẳng hiểu sao người đàn ông mà tôi vẫn phải gọi bằng bố lại khiến tôi cảm thấy xấu hổ như vậy! Mẹ tôi kể lúc còn trẻ, ông được cái khéo tay, ghi ta đàn hát đều giỏi khiến mẹ tôi say lòng trước người con trai ấy. Mẹ đã chấp nhận lấy bố tôi làm chồng trước sự ngăn cản của ông ngoại: “Thằng này khéo mồm lắm con ạ. Rồi nó lại đi gái gú thôi”. Bất chấp tất cả, bố mẹ tôi vẫn kết thúc với một đám cưới viên mãn.
Sống với nhau được gần chục năm, khi đó tôi cũng đã 8 tuổi thì bố mẹ tôi quyết định chia tay bởi, mẹ tôi không thể chịu đựng được thói trăng hoa của bố. Tôi trở về nhà ông ngoại sống cùng với mẹ. Ấu thơ trong tôi là những trận cãi vã của bố mẹ mỗi lần bố tôi trở về nhà muộn. Là những trận đánh, những cái bạt tai bố dành cho mẹ khi mẹ phát hiện trên áo trắng của bố có son môi phụ nữ. Tôi đoán bố cố tình làm như thế để mẹ nhìn thấy, để mẹ phải bỏ bố bởi cái tính nghệ sĩ, yêu thích cái mới trong con người bố tôi luôn trỗi dậy.
Sau mẹ, bố tôi rước người mới về. Trẻ trung hơn mẹ tôi, chịu chơi hơn mẹ tôi, thêm một chút vênh váo đủ để bố nhượng bộ chứ không cam chịu như mẹ tôi. Ở với cô ta, bố tôi chiều chuộng cô ấy hết mực. Thỉnh thoảng, bố tôi và cô vợ hai đón tôi đi chơi, niềm vui trong mắt bố khiến tôi vô cùng hận ông vì đã để mẹ tôi phải sống trong đau khổ, dằn vặt. Thế nhưng “niềm vui ngắn chẳng tày gang”, cô vợ hai của bố cũng thuộc diện sắc sảo, cặp bồ với một gã đàn ông khác. Chỉ sau khoảng hơn 1 năm chung sống, họ lại ly dị.
Một năm sau, bố tôi tiếp tục lấy vợ ba. Cô vợ ba của bố tôi hiền hơn cô trước. Tôi thấy cô rất nghe lời bố tôi. Tôi cũng chỉ mong bố hạnh phúc với người vợ thứ ba của mình để bớt đi phần nào tính trăng hoa.
|
Ảnh minh họa. |
Ở với người vợ ba, cuộc sống gia đình bố tôi viên mãn hơn khi đứa con trai ra đời. Ông nâng niu, chăm sóc nó, dù có đôi chút ghen tị với cậu em cùng cha khác mẹ nhưng tôi cũng cảm thấy hài lòng bởi, bố tôi đã tìm được điều quý giá để mà nâng niu, trân trọng. Mặc dù bố tôi đã có một gia đình hạnh phúc thế nhưng ông vẫn “chứng nào tật nấy”, ông vẫn không chịu từ bỏ thói trăng hoa, thích tán tỉnh, chọc ghẹo và ngoại tình với nhiều cô gái khác.
Tôi thấy thất vọng mỗi khi đứng bên ngoài cánh cổng nhà bố, nghe bố và cô vợ ba cãi nhau chỉ vì nhiều đêm bố không về nhà ngủ, tiền bạc cứ lần lượt đội nón ra đi. Mỗi lần nghe bạn bè kể về gia đình, những chuyến du lịch, những bức ảnh chụp chung khiến tôi vô cùng ghen tị. Tôi chỉ mong ước được một lần bố tôi, mẹ tôi và tôi có một chuyến du lịch xa, chụp thật nhiều ảnh để tôi có thể treo khung ở một vị trí trang trọng trong nhà. Tôi chỉ mong bố dạy bảo, chỉ cho tôi những bước đi đúng đắn, dạy tôi học hành nên người.
Thế nhưng niềm mơ ước nhỏ nhoi của tôi đã bị chôn vùi bởi tính trăng hoa sẵn có trong con người bố. Khi tôi 8 tuổi, bố mẹ tôi ly dị nhau. Em trai cùng cha khác mẹ với tôi khi lớn lên cũng chịu đựng cảnh tranh cãi nảy lửa trong gia đình.
Chúng tôi đều là nạn nhân của người bố trăng hoa, ba đời vợ vẫn thèm thú vui trai gái, không nghĩ đến gia đình, nghĩ đến con cái. Tuổi thơ của chúng tôi chịu chung người bố trăng hoa gạch lên bức tranh màu hồng một nét vẽ màu đen không thể xóa nhòa.