Con người tồn tại trong xã hội không phải là những chiếc bóng âm thầm, lặng lẽ như cơn mưa rào chợt đến chợt đi, mà chúng ta, với mỗi chữ “nhân” của mình, đang nỗ lực sống hoà họp, đùm bọc lẫn nhau để cuộc sống này ngày một thêm ý nghĩa. Muốn được như vậy, mỗi người phải mở rộng lòng ra để trao cho nhau tình yêu thương, lòng khoan dung, nhân ái. Tục ngữ Ba Lan đã khẳng định: “Sự khoan dung là món trang sức của đức hạnh”, có tôn giáo lại cho rằng: “Khoan dung là mĩ đức, thể hiện cái Thiện nơi người thường”. Dầu cho cách nói khác nhau nhưng suy cho cùng, tất cả đều thừa nhận rằng “khoan dung” là một từ chỉ hành động hiểu biết, cảm thông và tha thứ, đó không phải là một phẩm tính chỉ được dùng cho người khác mà nó cần được dùng cho cả chính bản thân mỗi người. Nói như vậy cũng không có nghĩa thừa nhận “khoan dung” là phẩm tính của người cao hơn ban cho người thấp hơn, hay của một người tốt ban cho kẻ xấu. Bởi dòng đời vô tận luôn chảy trôi giữa bao điều trái ngược, có khi kẻ bần cùng sát đất lại là người khoan dung cho kẻ ngồi trên cao. Do đó, dưới nhiều góc độ khác nhau, khoan dung lại có những vai trò khác nhau trong cuộc sống con người.
|
Ảnh minh họa. |
Điều đầu tiên, cũng là điều dễ nhận thấy ở một người có lòng khoan dung là họ dễ dàng dẹp đi những chướng ngại vật trong tâm hồn và trước mắt mình, để tìm đến một cuộc sống nội tâm êm đềm, thanh thản. Có lẽ chăng vì thế mà “người hạnh phúc nhất là người không bao giờ giận”? Bạn thấy đấy, một khi xoá bỏ hết những hận thù, những ganh tị không đáng kể trong lòng, người ta thấy thật nhẹ nhõm, thoải mái, bỗng dưng lạc quan, yêu đời hơn bao giờ hết. Cuộc sống còn nhiều điều bí ẩn cần khám phá, tại sao ta không tìm niềm vui từ đó, thay vì ôm mối hận thù vô nghĩa trong lòng? Một cánh cửa khép vào lại có cánh cửa khác mở ra. Khi ta đóng kín những ý nghĩ tầm thường ở tận đáy lòng, ta sẽ hé mở những cảm xúc thi vị, mới mẻ, thánh thiện trong tâm hồn.
Ghi hận thì dễ, khoan dung thì khó, ghét bỏ thì dễ mà yêu quý mới là gian nan. Bất cứ ai cũng có thể thù hằn người đã phạm lỗi hoặc tưởng chừng như phạm lỗi với mình, nhưng mấy ai dịu dàng bỏ qua tất cả, không kết oán trong lòng. Bất cứ ai cũng có thể nghiêm khắc với người ngoài, dễ dãi với bản thân nhưng mấy ai làm được điều ngược lại, khoan dung với tất thảy nhưng nghiêm túc chấn chỉnh chính mình.
Thế nên, khoan dung chính là tu dưỡng lớn nhất của đời người. Khoan dung không phải cho người, khoan dung là để cho mình. Trẻ biết khoan dung thì đường đời hoạn lộ, già biết khoan dung thì thanh thản bình an. Khi học được khoan dung, chúng ta sẽ được rất nhiều mà không mất cái gì, những điều được ấy như sau.
Được tình yêu
Người với người sống trên đời quý trọng nhau bằng tình cảm thì bền lâu, quý trọng nhau bằng vật chất thì tan biến. Lấy lòng rộng rãi mà đối đãi với sai lầm thì tất được trọng vọng, nể phục, yêu mến. Dẫu không thành bạn thì cũng chẳng kết thù.
Được yên vui
Hận người thì lòng mình không an, biết bỏ qua, biết buông xuống thì mới thực sự giải thoát. Không ai hận người mà sống tử tế được, vì ôm hận mà buồn phiền, nên khoan dung với người chính là khoan dung với mình, buông tha nhau khỏi những điều tăm tối.
Được phúc báo
Nếu trên đời có luân hồi nhân quả thì người biết khoan dung, lấy ơn báo oán tất được phúc báo sâu dày. Nếu trên đời này nhân quả đến muộn, thì người sống biết điểm dừng tất sẽ không làm những việc tiêu cực khiến cuộc sống bế tắc, đó cũng được coi là phúc báo của mình.