Theo Military Watch, pháo phản lực phóng loạt kể từ sau Chiến tranh thế giới thứ hai đã trở thành một phương tiện hiệu quả để tiến hành bắn phá tầm xa ngoài tầm với của các loại pháo thông thường, ngày nay loại vũ khí này được quân đội nhiều quốc gia sử dụng với chi phí rẻ hơn và có tầm bắn xa hơn.Các hệ thống pháo phản lực đóng vai trò quan trọng trong nhiều cuộc xung đột lớn gần đây bao gồm Chiến tranh Syria và cả cuộc xung đột Nga-Ukraine đang diễn ra. Hãy cùng tìm hiểu về năm hệ thống pháo tên lửa được đánh giá mạnh nhất thế giới hiện nay.Đầu tiên là hệ thống PHL-16 của Trung Quốc. Đi vào hoạt động từ năm 2019, PHL-16 đã đưa Trung Quốc lên vị trí dẫn đầu trong lĩnh vực hệ thống pháo tên lửa với khả năng triển khai các tên lửa cỡ lớn 750mm, 370mm và 300mm, cung cấp tầm bắn tối đa lên tới 500km.Các hệ thống này triển khai từ các bệ phóng di động bánh lốp 8x8, tạo thành các tổ hợp gồm sáu bệ phóng và một số phương tiện nạp đạn. PHL-16 đã được đưa vào hoạt động và khẳng định được ưu thế trước các loại lựu pháo tự hành hàng đầu của Trung Quốc như PLZ-05A, PLZ-52.PHL-16 được kỳ vọng sẽ đặc biệt hữu ích trong các cuộc xung đột tiềm tàng trên eo biển Đài Loan, Bán đảo Triều Tiên và các vùng biên giới tranh chấp với Ấn Độ. Hệ thống này có thể bao trùm mọi vị trí của Đài Loan, là giải pháp thay thế ít tốn kém hơn cho việc bắn phá các mục tiêu so với các cuộc tấn công bằng tên lửa đạn đạo hoặc tên lửa hành trình.Thứ hai là hệ thống KN-25 của Triều Tiên. KN-25 đã củng cố vị thế dẫn đầu lâu dài của Triều Tiên trước các đối thủ tiềm tàng về khả năng pháo tên lửa, với tầm bắn 400km cho phép bắn phá các mục tiêu trên khắp Hàn Quốc.Báo cáo của Cơ quan Nghiên cứu Quốc hội Mỹ năm 2020 coi KN-25 như một hệ thống “xóa mờ ranh giới giữa pháo binh và tên lửa”. Hệ thống này được đưa vào sử dụng song song với các lớp tên lửa đạn đạo chiến thuật mới như KN-23, mang lại hiệu quả bổ sung với chi phí thấp hơn.Các tên lửa của KN-25 có đường kính 600mm và thiếu tính linh hoạt hơn so với PHL-16 của Trung Quốc có thể triển khai các tên lửa nhiều kích cỡ. Điểm đáng chú ý của KN-25 là đã đi tiên phong trong việc sử dụng cánh vây tên lửa, giúp tăng độ chính xác bằng cách cho phép các hệ thống dẫn đường hoạt động tốt hơn.Thứ ba là một hệ thống khác của Triều Tiên - KN-09. Được đưa vào trang bị vào khoảng năm 2014, KN-09 của Triều Tiên trong nửa thập kỷ đã giữ danh hiệu hệ thống pháo tên lửa tầm xa nhất thế giới, với thông tin tình báo Hàn Quốc cho biết khả năng tấn công mục tiêu cách xa 200 km.KN-09 sử dụng loại đạn 300mm được phóng từ các bệ phóng 6x6, mỗi bệ mang 12 quả rocket. KN-09 đã tạo ra một cuộc cách mạng về khả năng bắn tên lửa của Triều Tiên, vượt trội so với hệ thống M1985/M1991 thời Chiến tranh Lạnh có tầm bắn chỉ bằng 1/3 và gặp bất lợi trước các vũ khí tương tự của Mỹ và Hàn Quốc.Hệ thống này đã có những cải tiến đáng kể từ lần đầu tiên được nhìn thấy, bao gồm tăng 50% số lượng ống phóng và sửa đổi khung gầm của xe vận tải. Khả năng dẫn đường qua vệ tinh đã được bổ sung, với các đặc điểm dẫn đường giống hệ thống M31 của Mỹ và không có tính năng tương tự ở các nước láng giềng Trung Quốc hoặc Nga.Thứ tư là 9A53-S Tornado-S của Nga. Được phê duyệt đưa vào trang bị từ năm 2016 và đặt hàng cho quân đội Nga 3 năm sau đó, một số báo cáo cho rằng hệ thống 9A53-S Tornado-S có thể đã tham chiến trong xung đột Nga-Ukraine mặc dù số lượng rất hạn chế.Mặc dù có tầm bắn chỉ 120km, nhưng loại đạn mới cho hệ thống có tầm bắn 200km đã bắt đầu được thử nghiệm và trở thành loại đạn tên lửa đầu tiên sau Trung Quốc và Triều Tiên có tầm bắn như vậy. Liệu chiến trường Ukraine có thúc đẩy các nỗ lực phát triển và dẫn đến việc Nga mở rộng sản xuất Tornado-S hay không, điều này vẫn chưa chắc chắn nhưng là một khả năng đáng kể.Pháo tên lửa của Nga được đánh giá cao về khả năng có thể triển khai nhiều loại đạn, bao gồm phân mảnh, chùm, HEAT và đáng chú ý nhất là đạn nhiệt áp được đánh giá cao vì hiệu quả của nó trong việc vô hiệu hóa các vị trí phòng thủ kiên cố.Các loại đạn 200km sẽ có tính linh hoạt tương tự hay không vẫn chưa chắc chắn, nhưng việc mở rộng tầm bắn của các loại đạn đến những phạm vi như vậy có thể là một yếu tố giúp thay đổi tình thế trên chiến trường nhanh chóng và nó đã được chứng minh ở Syria, Iraq và gần đây nhất là ở Ukraine.Cuối cùng là M270 với tên lửa dẫn đường ER GMLRS của Mỹ. Hệ thống pháo tên lửa M270 có từ thời Chiến tranh Lạnh hiện đang phục vụ trong quân đội Mỹ có phạm vi tác chiến rất hạn chế, tuy nhiên hệ thống này được cho là sẽ cải thiện đáng kể khi được cải tiến với một loại đạn tên lửa mới đó là ER GMLRS.ER GMLRS bắt đầu bay thử nghiệm vào tháng 3/2021 và dự kiến cung cấp phạm vi tác chiến lên đến 150 km. Tên lửa sử dụng động cơ lớn hơn, dựa trên sự dẫn đường từ đuôi và có khung được thiết kế mới, với việc sản xuất dự kiến sẽ bắt đầu vào năm 2023.Tuy nhiên, vụ phóng thử nghiệm hồi tháng 3/2021 chỉ đạt 80 km, so với mục tiêu 150 km là còn cả một chặng đường dài. ER GMLRS vẫn sẽ chỉ cung cấp cho M270 với phạm vi tác chiến chưa bằng 1/3 của PHL-16 của Trung Quốc và chỉ bằng 37,5% của KN-25 của Triều Tiên, nhưng vẫn sẽ là một cải tiến đáng kể đối với các loại vũ khí tương thích của phương Tây và NATO.Việc tập trung ít hơn vào pháo binh và chú trọng nhiều hơn vào việc sử dụng sức mạnh không quân là nguyên nhân chính dẫn đến những thiếu sót và hạn chế hơn trong hệ thống pháo binh và pháo tên lửa của quân đội Mỹ.
Theo Military Watch, pháo phản lực phóng loạt kể từ sau Chiến tranh thế giới thứ hai đã trở thành một phương tiện hiệu quả để tiến hành bắn phá tầm xa ngoài tầm với của các loại pháo thông thường, ngày nay loại vũ khí này được quân đội nhiều quốc gia sử dụng với chi phí rẻ hơn và có tầm bắn xa hơn.
Các hệ thống pháo phản lực đóng vai trò quan trọng trong nhiều cuộc xung đột lớn gần đây bao gồm Chiến tranh Syria và cả cuộc xung đột Nga-Ukraine đang diễn ra. Hãy cùng tìm hiểu về năm hệ thống pháo tên lửa được đánh giá mạnh nhất thế giới hiện nay.
Đầu tiên là hệ thống PHL-16 của Trung Quốc. Đi vào hoạt động từ năm 2019, PHL-16 đã đưa Trung Quốc lên vị trí dẫn đầu trong lĩnh vực hệ thống pháo tên lửa với khả năng triển khai các tên lửa cỡ lớn 750mm, 370mm và 300mm, cung cấp tầm bắn tối đa lên tới 500km.
Các hệ thống này triển khai từ các bệ phóng di động bánh lốp 8x8, tạo thành các tổ hợp gồm sáu bệ phóng và một số phương tiện nạp đạn. PHL-16 đã được đưa vào hoạt động và khẳng định được ưu thế trước các loại lựu pháo tự hành hàng đầu của Trung Quốc như PLZ-05A, PLZ-52.
PHL-16 được kỳ vọng sẽ đặc biệt hữu ích trong các cuộc xung đột tiềm tàng trên eo biển Đài Loan, Bán đảo Triều Tiên và các vùng biên giới tranh chấp với Ấn Độ. Hệ thống này có thể bao trùm mọi vị trí của Đài Loan, là giải pháp thay thế ít tốn kém hơn cho việc bắn phá các mục tiêu so với các cuộc tấn công bằng tên lửa đạn đạo hoặc tên lửa hành trình.
Thứ hai là hệ thống KN-25 của Triều Tiên. KN-25 đã củng cố vị thế dẫn đầu lâu dài của Triều Tiên trước các đối thủ tiềm tàng về khả năng pháo tên lửa, với tầm bắn 400km cho phép bắn phá các mục tiêu trên khắp Hàn Quốc.
Báo cáo của Cơ quan Nghiên cứu Quốc hội Mỹ năm 2020 coi KN-25 như một hệ thống “xóa mờ ranh giới giữa pháo binh và tên lửa”. Hệ thống này được đưa vào sử dụng song song với các lớp tên lửa đạn đạo chiến thuật mới như KN-23, mang lại hiệu quả bổ sung với chi phí thấp hơn.
Các tên lửa của KN-25 có đường kính 600mm và thiếu tính linh hoạt hơn so với PHL-16 của Trung Quốc có thể triển khai các tên lửa nhiều kích cỡ. Điểm đáng chú ý của KN-25 là đã đi tiên phong trong việc sử dụng cánh vây tên lửa, giúp tăng độ chính xác bằng cách cho phép các hệ thống dẫn đường hoạt động tốt hơn.
Thứ ba là một hệ thống khác của Triều Tiên - KN-09. Được đưa vào trang bị vào khoảng năm 2014, KN-09 của Triều Tiên trong nửa thập kỷ đã giữ danh hiệu hệ thống pháo tên lửa tầm xa nhất thế giới, với thông tin tình báo Hàn Quốc cho biết khả năng tấn công mục tiêu cách xa 200 km.
KN-09 sử dụng loại đạn 300mm được phóng từ các bệ phóng 6x6, mỗi bệ mang 12 quả rocket. KN-09 đã tạo ra một cuộc cách mạng về khả năng bắn tên lửa của Triều Tiên, vượt trội so với hệ thống M1985/M1991 thời Chiến tranh Lạnh có tầm bắn chỉ bằng 1/3 và gặp bất lợi trước các vũ khí tương tự của Mỹ và Hàn Quốc.
Hệ thống này đã có những cải tiến đáng kể từ lần đầu tiên được nhìn thấy, bao gồm tăng 50% số lượng ống phóng và sửa đổi khung gầm của xe vận tải. Khả năng dẫn đường qua vệ tinh đã được bổ sung, với các đặc điểm dẫn đường giống hệ thống M31 của Mỹ và không có tính năng tương tự ở các nước láng giềng Trung Quốc hoặc Nga.
Thứ tư là 9A53-S Tornado-S của Nga. Được phê duyệt đưa vào trang bị từ năm 2016 và đặt hàng cho quân đội Nga 3 năm sau đó, một số báo cáo cho rằng hệ thống 9A53-S Tornado-S có thể đã tham chiến trong xung đột Nga-Ukraine mặc dù số lượng rất hạn chế.
Mặc dù có tầm bắn chỉ 120km, nhưng loại đạn mới cho hệ thống có tầm bắn 200km đã bắt đầu được thử nghiệm và trở thành loại đạn tên lửa đầu tiên sau Trung Quốc và Triều Tiên có tầm bắn như vậy. Liệu chiến trường Ukraine có thúc đẩy các nỗ lực phát triển và dẫn đến việc Nga mở rộng sản xuất Tornado-S hay không, điều này vẫn chưa chắc chắn nhưng là một khả năng đáng kể.
Pháo tên lửa của Nga được đánh giá cao về khả năng có thể triển khai nhiều loại đạn, bao gồm phân mảnh, chùm, HEAT và đáng chú ý nhất là đạn nhiệt áp được đánh giá cao vì hiệu quả của nó trong việc vô hiệu hóa các vị trí phòng thủ kiên cố.
Các loại đạn 200km sẽ có tính linh hoạt tương tự hay không vẫn chưa chắc chắn, nhưng việc mở rộng tầm bắn của các loại đạn đến những phạm vi như vậy có thể là một yếu tố giúp thay đổi tình thế trên chiến trường nhanh chóng và nó đã được chứng minh ở Syria, Iraq và gần đây nhất là ở Ukraine.
Cuối cùng là M270 với tên lửa dẫn đường ER GMLRS của Mỹ. Hệ thống pháo tên lửa M270 có từ thời Chiến tranh Lạnh hiện đang phục vụ trong quân đội Mỹ có phạm vi tác chiến rất hạn chế, tuy nhiên hệ thống này được cho là sẽ cải thiện đáng kể khi được cải tiến với một loại đạn tên lửa mới đó là ER GMLRS.
ER GMLRS bắt đầu bay thử nghiệm vào tháng 3/2021 và dự kiến cung cấp phạm vi tác chiến lên đến 150 km. Tên lửa sử dụng động cơ lớn hơn, dựa trên sự dẫn đường từ đuôi và có khung được thiết kế mới, với việc sản xuất dự kiến sẽ bắt đầu vào năm 2023.
Tuy nhiên, vụ phóng thử nghiệm hồi tháng 3/2021 chỉ đạt 80 km, so với mục tiêu 150 km là còn cả một chặng đường dài. ER GMLRS vẫn sẽ chỉ cung cấp cho M270 với phạm vi tác chiến chưa bằng 1/3 của PHL-16 của Trung Quốc và chỉ bằng 37,5% của KN-25 của Triều Tiên, nhưng vẫn sẽ là một cải tiến đáng kể đối với các loại vũ khí tương thích của phương Tây và NATO.
Việc tập trung ít hơn vào pháo binh và chú trọng nhiều hơn vào việc sử dụng sức mạnh không quân là nguyên nhân chính dẫn đến những thiếu sót và hạn chế hơn trong hệ thống pháo binh và pháo tên lửa của quân đội Mỹ.