Theo chuyên gia Kris Osborn của National Interest, khi mới ra đời, Su-47 Berkut đã khiến giới quân sự thế giới ngạc nhiên bởi kiểu thiết kế cánh ngược đặc biệt và khả năng tàng hình của dòng chiến đấu cơ này. Su-47 Berkut có thể đã kết hợp các lớp sơn phủ và vật liệu hấp thụ radar và Sukhoi đã lên kế hoạch trang bị cho nó một kho vũ khí bên trong bụng, có thể chứa bốn tên lửa không đối không R-77 tầm xa (sau đó, họ vẫn tiếp tục phát triển theo hướng này).Nhà sản xuất Nga tiếp tục trang bị cho Su-47 bốn tên lửa R-73 tầm ngắn bên ngoài (mấu cánh) để nâng cao số lượng vũ khí, giống như việc trang bị cho Su-57 hiện nay. Sau đó, Sukhoi đã phải thừa nhận rằng, nếu trang bị như vậy, Su-47 không được coi là máy bay tàng hình.Thay vào đó, thiết kế Su-47 tập trung theo hướng nhấn mạnh vào tính năng cực kỳ nhanh nhẹn và linh hoạt trong chiến đấu. Chiếc máy bay phản lực này đã thực hiện chuyến bay đầu tiên vào ngày 25 tháng 9 năm 1997, được điều khiển bởi phi công Igor Kozintsev và hai năm sau đó được thực hiện tại một triển lãm hàng không ở Moscow.Su-47 xuất hiện trở lại vào năm 2001, 2003 và 2005, trong đó nó thể hiện khả năng cơ động phi thường của nó. Nhưng sự nhanh nhẹn này đã che giấu một thực tế rằng, giống như Grumman X-29, ngay cả cánh bằng sợi tổng hợp cũng không thể chịu đựng được độ quá tải khi thực hiện các thao tác tốc độ cao.Tồi tệ hơn, các vết nứt ứng suất dẫn đến cần phải thay thế toàn bộ thành phần hỗn hợp thay vì sửa chữa tại chỗ. Nếu lắp đặt đủ các vũ khí có trọng lượng lớn sẽ được trên chiếc máy bay phản lực 18 tấn, kết cấu thân của Su-47 không thể chịu đựng được; do đó, nó đã bị hạn chế tải trọng để tránh căng thẳng quá mức cho đôi cánh và sẽ là cực kỳ tốn kém để duy trì một chương trình mạng lại hiệu quả chiến đấu không cao.Hơn nữa, trong khi nó thể hiện hiệu suất chuyển hướng trong tốc độ nhanh đáng kinh ngạc, Su-47 lại kém ổn định khi nó giảm tốc độ nhanh chóng. Do đó, mặc dù được cho là có khả năng Mach 2, nhưng tốc độ bay nhanh nhất của Berkut được báo cáo là 1,65 Mach.Cuối cùng, Su-47 chưa bao giờ vượt quá vai trò của một máy bay trình diễn công nghệ do tư nhân phát triển, cuối cùng, nó đã chứng minh rằng, cánh ngược là một ý tưởng vượt thời gian mà công nghệ còn chưa bắt kịp. Thay vào đó, các chiến đấu cơ của Nga như Su-35S và máy bay tàng hình thế hệ 5 Su-57 đều dựa vào các động cơ phản lực điều khiển véc tơ, có thể nghiêng vòi xả, để đạt được khả năng cơ động siêu hạng.Mặc dù Su-47 Berkut có vẻ ngoài tuyệt vời chưa bao giờ phát triển thành một máy bay chiến đấu phiên bản sản xuất, nó vẫn đóng vai trò hữu ích khi thử nghiệm các công nghệ mới.Không thể phủ nhận là trên thực tế, Berkut đã đi tiên phong trong một số công nghệ mà cuối cùng đã được áp dụng cho Su-57, ví dụ như tạo ra một nỗ lực thực sự để phát triển một máy bay chiến đấu tàng hình, định hình một khả năng ưu tiên trong thiết kế máy bay thế hệ thứ năm là khả năng cơ động.Kinh nghiệm từ Su-47 cũng giúp ích cho Sukhoi phát triển một máy bay huấn luyện cánh ngược KB SAT SR-10, một máy bay phản lực cận âm linh hoạt và có khả năng ổn định rất cao. Cũng giống như Su-47, máy bay SR-10 cũng không nhận được các đơn đặt hàng của chính phủ Nga.
Theo chuyên gia Kris Osborn của National Interest, khi mới ra đời, Su-47 Berkut đã khiến giới quân sự thế giới ngạc nhiên bởi kiểu thiết kế cánh ngược đặc biệt và khả năng tàng hình của dòng chiến đấu cơ này. Su-47 Berkut có thể đã kết hợp các lớp sơn phủ và vật liệu hấp thụ radar và Sukhoi đã lên kế hoạch trang bị cho nó một kho vũ khí bên trong bụng, có thể chứa bốn tên lửa không đối không R-77 tầm xa (sau đó, họ vẫn tiếp tục phát triển theo hướng này).
Nhà sản xuất Nga tiếp tục trang bị cho Su-47 bốn tên lửa R-73 tầm ngắn bên ngoài (mấu cánh) để nâng cao số lượng vũ khí, giống như việc trang bị cho Su-57 hiện nay. Sau đó, Sukhoi đã phải thừa nhận rằng, nếu trang bị như vậy, Su-47 không được coi là máy bay tàng hình.
Thay vào đó, thiết kế Su-47 tập trung theo hướng nhấn mạnh vào tính năng cực kỳ nhanh nhẹn và linh hoạt trong chiến đấu. Chiếc máy bay phản lực này đã thực hiện chuyến bay đầu tiên vào ngày 25 tháng 9 năm 1997, được điều khiển bởi phi công Igor Kozintsev và hai năm sau đó được thực hiện tại một triển lãm hàng không ở Moscow.
Su-47 xuất hiện trở lại vào năm 2001, 2003 và 2005, trong đó nó thể hiện khả năng cơ động phi thường của nó. Nhưng sự nhanh nhẹn này đã che giấu một thực tế rằng, giống như Grumman X-29, ngay cả cánh bằng sợi tổng hợp cũng không thể chịu đựng được độ quá tải khi thực hiện các thao tác tốc độ cao.
Tồi tệ hơn, các vết nứt ứng suất dẫn đến cần phải thay thế toàn bộ thành phần hỗn hợp thay vì sửa chữa tại chỗ. Nếu lắp đặt đủ các vũ khí có trọng lượng lớn sẽ được trên chiếc máy bay phản lực 18 tấn, kết cấu thân của Su-47 không thể chịu đựng được; do đó, nó đã bị hạn chế tải trọng để tránh căng thẳng quá mức cho đôi cánh và sẽ là cực kỳ tốn kém để duy trì một chương trình mạng lại hiệu quả chiến đấu không cao.
Hơn nữa, trong khi nó thể hiện hiệu suất chuyển hướng trong tốc độ nhanh đáng kinh ngạc, Su-47 lại kém ổn định khi nó giảm tốc độ nhanh chóng. Do đó, mặc dù được cho là có khả năng Mach 2, nhưng tốc độ bay nhanh nhất của Berkut được báo cáo là 1,65 Mach.
Cuối cùng, Su-47 chưa bao giờ vượt quá vai trò của một máy bay trình diễn công nghệ do tư nhân phát triển, cuối cùng, nó đã chứng minh rằng, cánh ngược là một ý tưởng vượt thời gian mà công nghệ còn chưa bắt kịp. Thay vào đó, các chiến đấu cơ của Nga như Su-35S và máy bay tàng hình thế hệ 5 Su-57 đều dựa vào các động cơ phản lực điều khiển véc tơ, có thể nghiêng vòi xả, để đạt được khả năng cơ động siêu hạng.
Mặc dù Su-47 Berkut có vẻ ngoài tuyệt vời chưa bao giờ phát triển thành một máy bay chiến đấu phiên bản sản xuất, nó vẫn đóng vai trò hữu ích khi thử nghiệm các công nghệ mới.
Không thể phủ nhận là trên thực tế, Berkut đã đi tiên phong trong một số công nghệ mà cuối cùng đã được áp dụng cho Su-57, ví dụ như tạo ra một nỗ lực thực sự để phát triển một máy bay chiến đấu tàng hình, định hình một khả năng ưu tiên trong thiết kế máy bay thế hệ thứ năm là khả năng cơ động.
Kinh nghiệm từ Su-47 cũng giúp ích cho Sukhoi phát triển một máy bay huấn luyện cánh ngược KB SAT SR-10, một máy bay phản lực cận âm linh hoạt và có khả năng ổn định rất cao. Cũng giống như Su-47, máy bay SR-10 cũng không nhận được các đơn đặt hàng của chính phủ Nga.