Xinh đẹp, chăm chỉ lại ngoan hiền nhất xóm, thậm chí là nhất làng, chính vì thế mà Nguyễn Thị Thu Thủy, con của ông Toàn và bà Hằng, ở xóm Đông luôn lọt vào “tầm ngắm” của đám trai làng đến tuổi cập kê. Chẳng vậy mà chưa đủ 16 tuổi Thủy đã được bao gia đình của các chàng trai mang trầu cau đến dạm hỏi.
Có những gia đình cực kỳ khá giả về kinh tế, gia đình lại gia giáo nền nếp đến hỏi Thủy cho con trai họ nhưng cũng không chấp thuận. Không chỉ Thủy, mà bố mẹ cô cũng không ưng đám nào, nên đành thoái thác với lý do “cháu nó còn nhỏ chưa đủ tuổi cưới chồng”… Vì vậy tất tật các chàng trai trong làng có ý định lấy Thủy làm vợ vẫn nung nấu một chút hi vọng, đợi chờ khi Thủy lớn thêm chút nữa…
Đặc biệt, hầu như dân làng chẳng bao giờ thấy Thủy cũng như bố mẹ cô giao du với những người ở nơi khác, vì vậy ai cũng nghĩ kiểu gì khi đủ tuổi Thủy cũng sẽ “ăn cỏ đồng ta”, chứ không thể lấy chồng thiên hạ.
Thế nhưng, sự đời lại không như người ta nghĩ, đùng một cái, vừa bước sang tuổi 17 Thủy đã làm đám cưới rình rang với một người đàn ông Đài Loan hơn gấp 3 lần tuổi, và thậm chí còn nhiều hơn ông Toàn, là bố Thủy những 6 tuổi. Thì ra, bấy lâu nay bà Hằng, ông Toàn đã bàn bạc với Thủy về việc sẽ gả Thủy cho một người nước ngoài qua sự mai mối của người chị họ xa ở xã bên cũng lấy chồng Đài Loan.
|
Ảnh minh họa. |
Thủy chấp nhận lấy chồng ngoại quốc vì cô nhìn thấy người chị họ kia vẫn kể về cuộc sống cực kỳ vương giả với tiền bạc giàu sang, cuộc sống an nhàn, chỉ mỗi việc ăn chơi và chăm sóc con cái nơi xứ người. Một tương lai màu hồng được vẽ ra trước mắt, và lại được bà chị họ hứa giúp đỡ nên việc Thủy chấp nhận lấy chồng già cũng là điều dễ hiểu.
Về phần ông Toàn và bà Hằng, mới đầu nghe nói về ông con rể già khụ, nhiều tuổi hơn cả mình đã có chút ngập ngừng, suy tính. Thế nhưng, khi nghĩ về viễn cảnh con gái giàu sang sẽ giúp sức nhiều cho việc vực dậy kinh tế gia đình vốn đang khó khăn, thì cũng chấp thuận. Đám cưới được tổ chức tức thì sau 1 lần gặp mặt với chú rể và họ nhà trai.
Ngày Thủy làm đám cưới bao trai làng ngẩn ngơ vì tiếc hùi hụi một người con gái quê xinh đẹp, ngoan hiền “bay” đi lấy chồng xa xứ. Người mừng cho Thủy thì ít mà người thầm trách cô, bố mẹ cô tham tiền bạc, sang giàu thì nhiều. Đám cưới của Thủy thuộc diện to tát, linh đình nhất huyện, khi nghe đâu bên nhà trai làm cỗ bàn, lo toan chuyện cưới những gần nửa tỷ đồng Việt Nam. Đó là chưa kể, số nữ trang mà chú rể sắm cho Thủy cũng lên tới cả trăm triệu đồng.
Từ ngày Thủy lấy chồng bên Đài Loan thì quả thực kinh tế nhà ông Toàn, bà Hằng có khấm khá lên nhiều do vợ chồng con gái viện trợ. Thế nhưng Thủy sống thế nào và có hạnh phúc hay không thì dân xóm Đông, làng Thào không hề hay biết, bởi đã 3 năm rồi cô không một lần về thăm quê mà biền biệt nơi xứ người. Những ngày Tết nhất, giỗ chạp ông Toàn, bà Hằng mắt luôn đỏ hoe vì nhớ thương và ngóng đợi con.
Tất cả thông tin về Thủy đều phụ thuộc qua người chị họ của Thủy thi thoảng về nước. Khi bố mẹ Thủy hỏi thăm tin tức con gái thì cô chị họ của Thủy đều bảo: “Em nó vẫn ổn lắm! Nó lo chăm sóc con nên không có thời gian về thăm nhà. Khi nào con nó lớn thêm sẽ về thăm nhà cả tháng cho ông bà mừng”.
Nghe một số thông tin về con gái như vậy bố mẹ Thủy cũng tạm yên lòng, nhưng vẫn còn thắc mắc nghi ngại điều gì đó mà ông bà chưa thể tìm ra câu trả lời, đó là tại sao mà cả Thủy và chồng nó không quay trở về nhà một lần nào sau ngày cưới?
Bốn năm, tính từ ngày cưới chồng, Thủy bỗng đột ngột trở về nhà một mình, thân hình tiều tụy, cánh tay thì phải bó bột, chân đi tập tễnh. Nhìn thấy bố mẹ, Thủy khóc nức nở kể về suốt 4 năm bị đày đọa nơi xứ người khi cô lấy phải một lão già vũ phu, suốt ngày nát rượu rồi đánh đập cô đến tàn nhẫn. Có những ngày Thủy phải ăn vài ba trận đòn của chồng.
Cô không được ra ngoài tự do mà đi đâu cũng bị hắn giám sát chặt chẽ. Thậm chí đi đâu hắn còn khóa cửa giam cô ở trong nhà. Cuộc sống của Thủy chui lủi như cầm tù. Cô phải lao động làm lụng biết bao việc nhà, rồi cơm nước phục vụ đại gia đình đến 6 người nhà chồng.
Không chỉ Thủy than khóc, mà bố mẹ cô cũng quá ân hận và đau buồn khi sai lầm trao thân gửi phận con như vậy. Thủy nói với bố mẹ trong nước mắt: “Sở dĩ con về được đây là do thằng chồng con bị say rượu và tai nạn mới chết cách đây 1 tháng. Con định mang theo đứa con gái 2 tuổi về thăm bố mẹ nhưng bên nội không cho. Chuyện bao giờ trở lại bên đó con chưa tính, trước tiên con muốn được sống một quãng thời gian thanh thản sau những ngày bị đày đọa”.
Chuyện của Thủy là câu chuyện có thật ở làng tôi và tôi nghĩ, trong xã hội ngày nay cũng từng có không ít các bạn nữ trẻ chỉ vì tham phú phụ bần, mơ tới cuộc sống sang giàu với chồng ngoại nơi đất khách để rồi phải vỡ mộng. Hi vọng là không còn những câu chuyện đáng tiếc như câu chuyện của gia đình Thủy…