Bây giờ, tôi đã đi thật xa, để sống một cuộc sống “single mum” đúng nghĩa, với niềm hạnh phúc có con bên cạnh. Nhưng bỏ lại đằng sau tôi là một cặp vợ chồng khốn khổ. Tôi chỉ biết bằng những lời này để cất lên tiếng xin lỗi họ, nhưng lỗi lầm của mình thì chẳng biết khi nào tôi chuộc được…
Nhà quá nghèo, ngay từ khi học cấp 3, tôi luôn tâm niệm, muốn đổi đời thì phải học lên đại học. Khổ luyện mấy năm trời, tôi cũng đậu vào đại học Nông lâm TP, nhưng sự đời chẳng may mắn, học đến giữa năm thứ 2 thì tôi phải nghỉ ngang vì mẹ ốm nặng. Về quê chăm mẹ một thời gian, đến khi mẹ mất thì nhà cửa cũng khánh kiệt, chẳng còn gì.
Tôi đành gác lại ước mơ học hành, xin đi làm công nhân cho một xí nghiệp may với đồng lương đủ sống. Rồi tôi yêu một anh kĩ sư xây dựng ở cùng khu nhà trọ, chúng tôi dọn đến sống với nhau như vợ chồng. Yêu bốn năm trời, anh ta luôn hứa hẹn, rồi lại hứa hẹn về một cái đám cưới khi nào ổn định công việc và nhà cửa. Tôi đã từng mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ ngoan ngoãn, con của chúng tôi biết bao nhiêu.
|
Ảnh minh họa. |
Nhưng rồi cái đám cưới ấy chẳng bao giờ đến. Đùng một cái, anh ta bỏ về quê biệt tích. Sau đó, qua bạn bè tôi biết, ở quê anh ta còn một cô người yêu, khi anh ta đi xa vẫn thường đến chăm nom mẹ anh ta, hai gia đình cũng hứa hẹn đã lâu. Đợt Tết về, khi anh ta vào thì cô ấy có thai, anh ta về quê cưới vợ rồi ở quê luôn.
Mối tình đầu đau đớn đã khiến tôi trở nên cảnh giác với đàn ông, để rồi mối tình thứ hai là một gã đểu cáng, phụ bạc, thì sau đó tôi chẳng con chút hy vọng gì về một mái ấm nữa. Một lần, tình cờ qua một mối quen biết, tôi gặp chị Hoa. Sau này tôi mới biết, đó là người phụ nữ chuyên môi giới cho những mối đẻ thuê. Tiếp cận tôi, tìm hiểu thấy tôi cũng khỏe mạnh, thật thà, chị dần dà thuyết phục tôi tham gia cái “nghề” này xem sao.
Tiền công rất lớn, mà thực tế chẳng mất gì. Ban đầu tôi từ chối quyết liệt, nhưng dần dà, tôi thấy mình cũng đang nghèo khó, chồng thì chẳng muốn lấy nữa, gia đình chẳng còn ai mà sợ xấu hổ, tuổi cũng gần 30, thôi thì liều một phen kiếm số vốn mà đi làm ăn. Thế là sau nhiều lần chị năn nỉ, tôi đồng ý. Sau khi cùng đi làm nhiều xét nghiệm và kiểm tra sức khỏe, chị bảo tôi hoàn toàn có khả năng là người đẻ thuê tốt.
“Khách hàng” của tôi là hai vợ chồng ngoài 30, vợ làm ở bưu điện, chồng làm công ty nhà nước, đời sống kinh tế rất khá giả, nhưng vợ bị lạnh tử cung, đã thụ thai rất nhiều lần mà không được. Theo thỏa thuận, nếu thụ thai, trong thời gian mang thai tôi sẽ được chăm nom, bồi bổ tử tế và cho tiền tiêu vặt hàng tháng. Sau khi sinh mẹ tròn con vuông và làm cam kết giao con, không bao giờ được tìm gặp hay tranh chấp đứa trẻ, tôi sẽ nhận được 350 triệu tiền công, thế là mọi chuyện kết thúc.
Sau đó, quả thật, tôi nhanh chóng đậu thai. Lúc mới nhận “công việc”, tôi có chút e dè lo lắng vì tính chất lạ lùng của nó. Không hiểu sao, khi đứa trẻ lớn dần trong bụng, cảm giác về tình mẫu tử lại phát sinh mãnh liệt trong tôi. Tôi nhận ra là mình cũng khao khát có một đứa trẻ như bất kì người phụ nữ nào. Tôi thấy mình đã lớn tuổi rồi, nếu có một đứa con, không cần chồng gì cả, thì cũng đã là một niềm vui lớn.
Thời gian đứa trẻ trong bụng, tôi nhận sự chu cấp từ hai vợ chồng nọ, và một người giúp việc được thuê để thường xuyên thăm nom tôi. Tiền hàng tháng cũng đủ để tiêu vặt và dành dụm chút ít. Vuột ra ngoài mối quan hệ làm thuê thường tình, tôi vẫn thường thủ thỉ, trò chuyện cùng đứa trẻ, tôi coi nó như con ruột của mình và dành cho nó tình yêu thương vô bờ.
Càng gần ngày sinh, cảm giác bất an, đau khổ trong tôi càng lớn, nhất là mỗi khi nghĩ đến chuyện rồi phải xa con. Chẳng biết từ lúc nào, trong tôi nảy sinh suy nghĩ: Hay là mình bỏ trốn? Ý định được nung nấu lớn dần trong tôi. Tôi vạch ra cả một kế hoạch: Bỏ trốn thế nào, làm sao qua mắt họ, trốn đi đâu, lấy gì nuôi con? Vậy mà kế hoạch bùng phát không định trước.
Vào một ngày hai vợ chồng anh chị rủ nhau về thăm bà con bị ốm, cô người làm đi chơi, tôi một mình ra bến xe, bắt xe đò đến một nơi xa lạ. Rồi từ đó, tôi lại bắt vòng vòng mấy chặng xe, lộ trình rối loạn để không ai tìm ra được mình, rồi dừng chân ở một tỉnh miền cao nguyên xa xôi. Trong lá thư để lại cho hai vợ chồng anh chị , tôi nói muôn ngàn lời xin lỗi và mong một ngày nào đó sẽ chuộc lỗi, dù chẳng biết chuộc làm sao cho hết lỗi lầm của mình.
Tôi như nhìn thấy trước mắt khuôn mặt thảng thốt, nỗi đau vỡ vụn sau bao ngày háo hức mong chờ của họ. Nhưng tôi sẽ không sống nổi khi phải dứt con, bán con. Từ khi đến với tôi, đứa trẻ là điều linh thiêng, cao cả cứu vớt cuộc đời khốn khó, buồn bã của tôi.
Giờ đây, con tôi đã lên 4. Tôi trở thành bà mẹ nông dân một mình nuôi con. Mỗi chiều về, tiếng con thơ làm căn nhà vui rộn rã, và tôi chìm ngập trong niềm hạnh phúc. Nhưng nỗi ân hận luôn ở đó, vẫn làm lòng tôi chùng xuống. Nhưng dù ra sao, dù đối mặt với tòa án lương tâm hay sự áy náy, nợ nần những con người ấy suốt đời, tôi vẫn quyết không thể buông bỏ con mình. Đó là hạnh phúc, cũng là nỗi bất hạnh của một “người mẹ đẻ thuê” dám phá hủy hợp đồng như tôi…