Vợ chồng tôi trước đây học chung Đại học, từng rất ghét nhau vậy mà sau khi ra trường lại trở thành đối tác, rồi yêu lúc nào không hay. Chúng tôi có 3 năm tìm hiểu mới quyết định cưới. Quê vợ cách quê tôi không xa, không gần. Vậy mà vợ luôn than thở lấy chồng xa thiệt thòi, bắt tôi phải bù đắp, hiểu cho vợ. Trong khi vợ tôi muốn vẫn có thể về quê ngoại trong ngày.
Dù vợ tôi không phải làm dâu nhưng cô ấy lại luôn khó chịu, hậm hực với mẹ chồng. Vợ tôi chê mẹ già lẩm cẩm, hay can thiệp vào việc của vợ chồng tôi. Mẹ sang chơi, cô ấy không thích, cũng chẳng nói chuyện gì. Nếu mẹ có hỏi, vợ chỉ vâng dạ cho xong. Nhiều khi tôi rất bực trước thái độ và cách cư xử của vợ. Mẹ tôi biết tính con dâu nên chỉ có việc gì mới qua, mỗi lần sang cũng chẳng ngồi lâu.
Là con dâu nhưng suốt mấy năm qua, vợ tôi chưa từng biếu mẹ bất cứ đồ gì. Cô ấy bảo không có điều kiện, còn dành dụm tiền để trả nợ mua nhà, chi tiêu sau này. Tôi không trách nhưng với điều kiện cô ấy không phân biệt đối xử. Vợ luôn thờ ơ với nhà chồng, nhưng nhà ngoại vợ chăm chút từng tý một. Mẹ vợ thì cô ấy mua đủ thứ thuốc bổ, quần áo gửi về. Vợ luôn tâm sự rằng mẹ đã vất vả nuôi mình nên giờ cô ấy phải báo hiếu. Tôi không phản đối nhưng mua gì phải mua cho cả 2 mẹ. Không thể bên trọng bên thờ ơ như thế được.
Tôi không hiểu tại sao vợ lại không thể yêu quý mẹ chồng như một người mẹ thực thụ. Mẹ tôi luôn nhận phần thiệt về mình, lúc nào cũng chỉ sợ con cháu thiếu thốn, buồn tủi. Chính vì vậy, bà không bao giờ nặng lời với con dâu.
Vợ cứ giữ tư tưởng đó, cho đến khi cô ấy sinh con. Ngày vợ tôi đẻ, chỉ có tôi và mẹ ở bên. Tôi có gọi cho mẹ vợ nhưng mẹ báo bận không đi được vì còn vướng cháu nội. Bảy ngày vợ ở viện, tôi không nghỉ được, chỉ đêm vào chăm nên chỉ có mẹ tôi ở đó với mẹ con cô ấy. Đêm tôi vào thay bảo mẹ về nhà nghỉ nhưng mẹ cũng không chịu về. Mẹ bảo tôi đàn ông làm sao biết chăm bà đẻ, trẻ sơ sinh thế nào.
Rồi những ngày vợ về nhà ở cữ, mẹ tôi hôm nào cũng qua từ sáng sớm đến khuya muộn mới về. Mẹ biết vợ không thích mẹ ở chung nên tối bà về dù không yên tâm khi để mẹ con cô ấy tự trông nhau. Có mẹ qua, vợ tôi chỉ cho con bú, nghỉ ngơi chứ chẳng phải đụng tay đụng chân làm bất kể việc gì. Vợ đẻ, mẹ vợ lại ở xa, một tuần tranh thủ ngày chủ nhật lên thăm con cháu được hôm rồi lại về.
Mẹ vợ tới, nhìn bà thông gia vất vả mà không ngại căn dặn con gái trước mặt tất cả: "Mẹ ở xa, không thể giúp con được, nhưng mẹ chồng thì khác. Không phải ai cũng may mắn có được mẹ chồng thương con cháu như con đâu". Vợ vâng dạ ngay, còn mẹ tôi thì xua tay bảo bà thông gia cứ nói quá. Nhưng sau hôm đó vợ tôi thay đổi hẳn.
Cô ấy lễ phép, nhẹ nhàng và biết ơn mẹ chồng hơn. Đặc biệt vợ còn xin lỗi mẹ tôi vì trước đây cư xử không phải phép. Mẹ cười trừ bảo chẳng để tâm việc đó, vì tất cả chúng tôi là người nhà. Nhìn mẹ và vợ thân thiết tôi thấy nhẹ lòng hơn bao nhiêu.
(cong...@gmail.com)