Tôi và Luân thân nhau suốt ba năm học cấp ba ở trường huyện nhưng mãi tới khi tôi đỗ vào trường Trung cấp Y, còn Luân thi trượt đại học nên đăng ký vào một lớp đào tạo nghề để đi xuất khẩu lao động, thì Luân mới tỏ tình với tôi.
Tình yêu đủ chín để ngày tiễn Luân lên đường ra nước ngoài lao động, tôi đã hứa với Luân sẽ chung thủy đợi chờ cho đến khi Luân về nước để trở thành vợ Luân. Ra trường, tôi may mắn có được việc làm ở bệnh viện huyện, tôi đã chuẩn bị tinh thần để đón Luân trở về.
|
Ảnh minh họa: Internet |
Tôi biết rằng suốt thời gian xa cách Luân lúc nào cũng nhớ thương tôi qua những cuộc nói chuyện điện thoại, mà nếu tôi không chủ động tạm biệt, Luân sẽ không bao giờ tắt máy trước. Thế nhưng bất ngờ tôi nhận được tin từ Luân thông báo, anh sẽ ở lại thêm ba năm nữa theo hợp đồng mới ký với công ty nước bạn. Tuy hơi buồn một chút nhưng tôi nghĩ thì cũng tốt, vì ba năm nữa tôi vào Luân ở tuổi 24, 25 sẽ chững chạc hơn, có trách nhiệm hơn khi trở thành vợ, chồng mà lúc ấy cả Luân và tôi đều đã tích lũy được kinh tế để lo cho cuộc sống gia đình.
Ngày Luân hết thời hạn hợp đồng về nước, ngay tại sân bay trước bố mẹ, vợ chồng chị gái của Luân, Luân không ngần ngại giới thiệu tôi là vợ chưa cưới của anh, khiến tôi vừa hạnh phúc vừa ngại ngùng vì chưa có dịp tiếp xúc với những người thân yêu của Luân. Thế nhưng khi tôi và Luân công khai mối quan hệ bố mẹ, anh chị đôi bên đều nhiệt tình ủng hộ.
Thêm một năm chờ đợi nữa để Luân có việc làm và để anh hoàn thành căn nhà hai tầng trên mảnh đất có vị trí đẹp, tại trung tâm huyện bằng tiền mấy năm lao động cật lực ở nước ngoài rồi mới tổ chức đám cưới. Thời gian đầu mới về nước, nhiều lần tôi và Luân bên nhau tâm sự, Luân đã bày tỏ ý muốn vượt qua giới hạn, nhưng tôi đều khéo léo từ chối.
Không phải tôi khó dễ làm cao hay không muốn chiều Luân, mà tôi nghĩ đời người con gái chỉ có một lần dâng hiến trinh tiết, nếu dễ dàng buông thả thì dù đó là chồng sau này của mình mình cũng khó có được sự tôn trọng của họ.
Còn Luân sau nhiều lần không được anh tỏ ra khó chịu, anh cho rằng tôi học y để làm gì khi mà không biết cách phòng tránh có thai trước hôn nhân? Tôi thất vọng một chút, buồn một chút nhưng thấy sau đó anh không đề cập tới chuyện "ăn cơm trước kẻng" nữa thì cũng quen và nhanh chóng bỏ qua.
Tôi vẫn dành tình cảm thiết tha cho Luân, còn Luân hình như có điều gì đó anh giấu tôi khi thỉnh thoảng anh lại có việc đột xuất đi xa khoảng vài ba ngày, mà khi trở về tôi thấy anh có vẻ vui hơn, thoải mái hơn và chịu khó may sắm, ăn diện hơn.
Căn nhà hoàn thành tháng trước, thì tháng sau đám cưới của chúng tôi diễn ra trong sự vui mừng của bố mẹ, họ hàng, bạn bè đồng nghiệp đôi bên. Quan hệ rộng, ngày vui trọng đại Luân không từ chối những cốc rượu mừng của bạn bè, nên cố gắng lắm Luân mới hoàn thành vai trò chú rể để tiễn người khách cuối cùng ra về.
Luân được hai bạn thân dìu lên phòng riêng, Không đủ sức để thay bộ vest nên Luân nằm vật ra giường mê man trong giấc ngủ vì men rượu... Tôi cũng không kịp tẩy trang, không kịp cởi váy cưới ra để mặc chiếc váy ngủ màu phấn hồng có mùi nước hoa quyến rũ mà tôi đã chuẩn bị cho đêm tân hôn, để vất vả cởi giày, cởi tất và bộ vest trên người Luân, trong lúc Luân vẫn không hay biết gì.
Khi giũ phẳng chiếc quần vest để treo lên mắc cho Luân thì tôi sơ ý vẩy mạnh tay nên chiếc ví của Luân rơi ra nền nhà. Tôi vội vàng nhặt các thứ để cho vào ví của Luân, vì tôi không muốn Luân hiểu lầm là tôi tò mò, xâm phạm tài sản riêng của anh nếu anh bất chợt tỉnh giấc.
Thế nhưng mắt tôi hoa lên, tim như ngừng đập khi ngoài số tiền khá lớn trong ví chồng, tôi còn thấy mấy tờ hóa đơn tiền phòng nghỉ ở khách sạn tại thành phố, cùng hai vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp, với mấy cái bao cao su mang nhãn hiệu lạ. Học y, tôi thừa hiểu những thứ đó có trong ví của chồng để làm gì khi mà Luân thường xuyên có lý do đi xa, tôi cay đắng khẳng định mấy thứ đó không dành cho đêm tân hôn của tôi và Luân... Tôi thức trắng đêm với nỗi ân hận khi nghĩ đến tờ giấy kết hôn mà tôi đã háo hức ký tên.