Tôi và Đại yêu nhau từ thuở chung trường cấp 3. Hai đứa vẫn quấn quýt bên nhau mặc dù thời đó, phụ huynh và thầy cô còn cấm cản chuyện yêu đương nhiều. Tuy nhiên, mặc lời ra tiếng vào, chúng tôi vẫn yêu và càng chứng minh ngược lại, chuyện yêu đương không làm chúng tôi sa sút mà còn đạt kết quả cao hơn. Bằng chứng là anh luôn đứng đầu lớp những môn tự nhiên còn tôi dẫn đầu kết quả khối xã hội. Đại còn được chọn đi thi học sinh giỏi quốc gia, tôi nằm trong đội tuyển của tỉnh. Tận lúc đó, mọi người mới bớt chê trách, phàn nàn.
Cứ yêu nhau vượt qua mọi dư luận là thế, chúng tôi sánh bước vào đại học. Đại thi trường Y, tôi thì học kinh tế. Hai trường cách không xa nhau nhưng vì Đại học rất nhiều, áp lực rất lớn, chẳng còn mấy thời gian dành cho tôi nên hai đứa cũng ít nói chuyện. Nhiều khi tôi tủi thân lắm, khi cứ ngày lễ này ngày lễ kia, chúng bạn tung tăng với người yêu mình thì có như không.
Thế nhưng, sau những ngày học miệt mài, Đại lại chạy đến bên tôi, anh dành trọn vẹn thời gian để chăm sóc tôi chu đáo như những ngày nào. Nhìn gương mặt gầy gò vì thức đêm thức hôm, tôi lại mềm lòng, thấy thương anh hơn và giận bản thân mình.
Cứ như thế, suốt 4 năm đại học của tôi là những tháng ngày vui chơi cùng bạn bè thay vì người yêu. Còn Đại, càng về sau lại càng bận hơn những năm trước. Có khi anh ốm nằm viện, vẫn cầm khư khư cuốn sách nặng cả cân ở bên. Tôi chỉ bất lực, nhìn anh nằm thoi thóp tiếp nước và thấy mông lung về tương lai.
Khi tôi đi làm, Đại vẫn là sinh viên. Anh phải học 6 năm rồi còn tiếp tục học nội trú, đi trực ngày trực đêm, đi thực tế, đi này đi kia mà tôi chẳng thể nhớ hết. Tôi vẫn thương anh nhưng tôi lại thấy thương mình nhiều hơn. Tôi nhận thấy dấu hiệu tuổi tác khi mà cái nốt mụn mọc lên rồi chẳng tự khỏi được mà cứ thâm mãi trên mặt, một vài nếp nhăn ở khóe mắt dù tôi mới ngoài đôi mươi… Tôi âu lo, liệu sau này anh thành đạt, tôi đã già thì anh còn nhớ tới tôi hay không?
Cứ mãi đấu tranh với những suy nghĩ đó, tới khi tôi đi làm được 2 năm, thì tôi lại rơi vào lưới tình của một anh cấp trên. Anh là phó phòng của tôi, trẻ trung, phong độ và đương nhiên rất biết cách yêu chiều phụ nữ. Anh quan tâm tôi từng chút một, nhiệt tình trong công việc và cả cuộc sống.
Đối diện với sự cô đơn suốt bao năm, tôi bị cảm động trước sự ân cần, chở che của chàng trai khác. Thế rồi, tôi nhận lời yêu anh trong khi vẫn dùng dằng với Đại.
Cho tới một ngày, đó chính là ngày kỉ niệm 7 năm của chúng tôi, tôi cứ ngỡ Đại đã quên nên cũng chẳng mảy may nghĩ. Khi anh phó phòng đòi đưa tôi đi ăn, đi xem phim, tôi lại gật đầu. Mãi 11h tối, anh mới chở tôi về đến phòng trọ, tôi âu yếm ôm eo anh.
Khi vừa hôn tạm biệt, tôi quay lưng bước đi thì giật mình bởi tiếng gọi của Đại:
- Hắn ta là ai? Tại sao em đi với hắn ta giờ này mới về? Tại sao em lại ôm hôn hắn ta trong khi anh mới là người yêu của em?
Tôi chết điếng khi thấy Đại lù lù trước mặt, tay anh ôm bó hoa baby – loại hoa mà tôi thích to thật to. Tôi sợ hãi, lắp bắp rồi òa khóc. Đại không nói gì, chỉ hét lên một tiếng rồi quẳng hoa xuống, quay bước đi.
Sau hôm đó, chúng tôi chia tay nhau trong im lặng. Dù tôi có cố gắng liên lạc lại với anh, nhưng anh chặn mọi liên lạc từ phía tôi. Tôi tới tận trường tìm gặp, bạn bè anh cũng nói anh bận. Tôi lên viện tìm, anh chỉ mải mê trao đổi với bệnh nhân và đồng nghiệp, hoàn toàn bơ tôi đi.
Vì cảm giác tội lỗi và ân hận, mối tình của tôi và anh phó phòng cũng không đi tới đâu. Sau khi chia tay, tôi mới biết anh ta cũng tán tỉnh vài em trong phòng như thế. Tôi tức giận, hẹn anh ta ra rồi tát cho một cái rồi làm đơn xin nghỉ việc.
Phải mất gần 5 tháng tôi kiên trì đi tìm và xin lỗi Đại anh mới tha thứ cho tôi. Sau đó không lâu, chúng tôi làm đám cưới.
Thế nhưng, ngay trong đêm tân hôn, anh tuyên bố một câu xanh rờn khiến tôi ngỡ ngàng:
- Anh đồng ý cưới em vì anh vẫn còn yêu. Nhưng vết thương em gây ra cho anh đến giờ vẫn chưa lành sẹo, anh mãi mãi không thể quên được hình ảnh ngày hôm ấy. Vì thế, em đừng mong anh sẽ động vào em, đừng mong anh sẽ chung thủy với em đời này. Anh cũng sẽ sớm giới thiệu cho em tình nhân của anh thôi.
|
Chiếc váy cưới còn chưa tháo xuống Đại đã tuyên bố một câu xanh rờn khiến tôi khóc nức nở. (Ảnh minh họa)
|
Tôi khóc, tôi ôm lấy Đại xin lỗi nhưng anh lạnh lùng hất tôi ra. Tôi gào lên giữa căn phòng kín như bưng, Đại chẳng mảy may quan tâm tiếp tục nhắn tin. Tôi cứ tưởng, anh đã tha thứ nào ngờ, đám cưới này chỉ là màn trả thù hoàn hảo. Tôi sẽ sống thế nào với cuộc hôn nhân chỉ toàn hận thù, dối trá nhau đây?