Tôi và chồng đến với nhau qua mai mối của một người trong dòng họ. Chồng tôi hiền tính, chu đáo, sẵn sàng phụ giúp vợ việc nhà mà không kêu ca. Chỉ có điều nhà anh rất nghèo, bố thì bệnh nằm liệt giường, mẹ đã mất mấy năm nay. Chồng tôi là con trưởng, có trách nhiệm nuôi dưỡng bố và làm giỗ cho ông bà và mẹ anh.
Về làm dâu, thời gian đầu tôi rất khổ sở vì vừa đi làm vừa chăm bố chồng nằm liệt giường. Sau thấy tôi cực quá, chồng tôi chủ động thuê người chăm sóc bố anh ban ngày. Tôi bầu bì, đi làm về còn nghỉ ngơi, ban đêm chồng tôi lại ngủ cùng, chăm sóc bố. Cũng may gia đình tôi khá giả, tôi cũng có việc làm lương cao nên kinh tế gia đình thoải mái hơn.
Tôi sinh con, chồng tôi túc trực, chăm sóc tôi kĩ càng đến mức ai cũng khen ngợi tôi may mắn khi có được một người chồng tốt như vậy. Nhìn anh chăm con, vệ sinh cơ thể cho tôi, đến tôi còn hãnh diện nữa là...
|
Ảnh minh họa. |
Nhưng có một điều cứ canh cánh trong lòng tôi mãi, đó chính là đôi giày cũ chồng tôi rất nâng niu. Anh cất đôi giày vào ngăn tủ, cứ rảnh rỗi lại lấy ra nhìn ngắm, lau chùi sạch bóng. Thậm chí khi tôi sinh con, anh cũng đem đôi giày vào bệnh viện. Hành động đó của chồng dấy lên hàng loạt nghi ngờ trong tôi.
Đến mức nhà ngập lụt, thứ đầu tiên anh cất lên cao chính là đôi giày. Nhìn cách anh nâng niu nó, tôi ghen tuông vì nghĩ mình chẳng bằng cả một đôi giày cũ. Tôi cũng hỏi anh nhiều lần về chủ nhân đôi giày ấy, anh chỉ cười cười bảo tôi chuyện dài lắm.
Mãi đến hôm qua, khi chúng tôi cãi nhau một trận lớn, tôi mới biết được bí mật phía sau đôi giày.
Trong cơn giận chồng, lại nhìn thấy anh lấy đôi giày ra ngắm nghía, tôi càng giận hơn. Trong lúc anh cho con uống sữa, tôi điên cuồng lấy đôi giày cắt ra thành từng mảnh nhỏ. Chồng tôi đi vào nhìn thấy, anh giật đôi giày lại rồi giáng cho tôi một cái tát.
Tôi bật khóc, mắng chửi anh coi đôi giày còn hơn mẹ con tôi. Anh ôm lấy đôi giày rồi hét lên: "Phải, vì nó là kỉ vật của mẹ tôi, là của mẹ tôi, cô biết không?". Nói rồi anh hầm hầm bỏ đi.
Tôi ngồi bệt dưới nền nhà, sững sờ và run rẩy trước câu nói của anh. Một lúc sau, em chồng tôi về thăm bố, thấy tôi ôm con khóc mới hỏi thăm. Tôi kể lại mọi chuyện. Em ấy thay đổi sắc mặt, nói anh đánh tôi là đúng lắm. Đôi giày ấy anh mua cho mẹ bằng tháng lương đầu tiên, mẹ rất thích nên nâng niu, chỉ đi vào những dịp đặc biệt.
Đến khi mẹ mất, mọi thứ đồ đạc đều hỏa táng theo, chỉ có đôi giày anh giữ lại làm kỉ vật cuối cùng. Vì thế, anh rất trân trọng nó, thế mà tôi lại ghen tuông với một đôi giày cũ. Em ấy còn bảo tôi ích kỉ, hồ đồ.
Nghe em chồng nói, tôi càng bấn loạn hơn. Tôi gọi điện, nhắn tin cho chồng, anh không trả lời. Cả đêm qua, anh cũng không về. Tôi hối hận và biết sai rồi. Phải làm sao để anh tha thứ cho hành động bộc phát nóng nảy của tôi đây?