Anh biết bệnh của mình nên đã cố gắng kiềm chế suốt quãng thời gian yêu nhau. Tôi thì cứ ngỡ anh thuộc tuýp đàn ông cổ điển, đến khi vỡ lẽ, tôi khóc hết không biết bao nhiêu là nước mắt.
Đêm tân hôn, khi quần áo trên người tôi rơi xuống, bàn tay anh đột nhiên mạnh bạo khác thường. Anh ném tôi lên giường, kéo phăng dây nịt đang mang ra trói hai tay tôi lại. Anh như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Trong khi còn hốt hoảng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, anh nhảy xộc lên người tôi, tát nhiều cái vào mặt, vào mông. Anh thậm chí còn thô bạo xộc cả bàn tay vào giữa hai chân khiến tôi hét toáng lên vì quá đau.
|
Ảnh minh họa. |
Nghe tiếng hét, anh càng điên tiết, anh tát tôi thêm nhiều bạt tay, rồi điên cuồn cắn khắp người tôi như con thú đói. Một bàn tay anh bịt chặt lấy miệng tôi. Anh còn nắm tóc và kéo tôi rơi từ trên giường xuống sàn rồi quan hệ ngay trên nền nhà. Đau và sợ đến mức tôi tưởng mình sẽ chết.
Khi đã thỏa cơn dục tính, anh bật khóc và rúc vào lòng tôi. Anh van lơn, xin lỗi vì đã dấu tôi căn bệnh quái gỡ này. Anh nhận ra mình mắc bệnh từ năm 17 tuổi nhưng không biết phải làm thế nào. Anh nói anh yêu tôi thật lòng nên đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân khi gần gũi tôi. Anh sợ tôi sẽ không lấy anh nếu biết sự thật.
Còn tôi, như vừa thoát chết khỏi địa ngục nhưng lại không dám chạy ra khỏi phòng. Tôi sợ cả nhà chồng sẽ nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình. Đêm đó, mặc anh muốn nói, muốn khóc, muốn làm bất cứ điều gì tôi cũng không thể nói nổi dù chỉ một lời. Tôi đã từng nghe nhiều về bạo dâm, nhưng tôi không thể nào ngờ cuộc đời lại ép tôi vào tình thế éo leo, đau đớn như thế này!
Sau khi tỉnh táo, anh tỏ vẻ ăn năn và chăm sóc tôi hết mức. Nhưng tôi không thể nào chấp nhận được khi nỗi đau và nỗi sợ quá lớn. Tôi tìm gặp bác sĩ tâm lý, đó cũng là một người bạn thân nên tôi cảm thấy an tâm hơn. Cô ấy khuyên tôi nên khuyên chồng đi điều trị ở khoa thần kinh.
Tôi xin phép gia đình chồng về ở với mẹ 1 tuần ngay sau khi cưới. Hình như mẹ chồng tôi cũng biết lý do nên bà không hề ngăn cản. Chồng tôi đưa tôi về, ngày nào anh cũng ghé sang thăm và cố gắng trò chuyện với tôi. Như vậy càng làm tôi vừa thương lại vừa sợ. Tôi giấu mẹ lý do, chỉ nói là mẹ chồng thấy tôi khóc nhiều nên khuyên về nhà chơi ít ngày.
Người bạn bác sĩ còn khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ, nếu cảm thấy tình yêu đủ lớn để cùng chồng vượt qua khó khăn bệnh tật thì hãy can đảm đi tiếp. Nhưng nếu tâm lý thật sự không thể đối mặt với chấn động này thì nên dứt khoác để không gây khổ cho cả hai quá lâu.
Nghĩ đi nghĩ lại, tình yêu tôi dành cho anh thật sự rất nhiều, nhưng càng yêu nhiều tôi càng giận anh. Tại sao anh che giấu căn bệnh với tôi? Sao không cho tôi biết từ sớm đề cùng tìm hướng giải quyết. Nếu anh can đảm và thành thật với tôi hơn, đêm tân hôn của tôi đâu bi kịch như vậy? Nếu anh can đảm hơn, có lẽ, tôi cũng đã can đảm hơn.