Mỗi ngày lướt facebook, dạo mấy trang báo mạng đều có thể dễ dàng bắt gặp những tin tức nóng hổi về nhưng vụ đánh ghen tàn bạo. Thậm chí có những vụ đã vượt qua qua biên giới để lên báo nước ngoài. Là một người vợ, một người mẹ và hơn cả là người đã từng bị chồng phản bội, nhưng tôi cũng không thấy vinh dự, hả hê gì khi thấy những người vợ từng bị như tôi năm xưa dằn mặt tình địch bằng những đòn ghen tàn bạo.
Ghen không có gì là sai, thậm chí mọi người đều được hưởng quyền đó. Tôi không cổ xúy cho các ông chồng cặp bồ, càng không bênh vực những kẻ tiểu tam, tiểu tứ muốn phá hoại hạnh phúc của những người khác. Nhưng: Tôi không ủng hộ đánh ghen tàn bạo, bởi đó không phải là giải pháp hoàn hảo để giữ chồng. Tôi tin điều đó là đúng, ít nhất với thực tế bản thân tôi.
|
Ảnh minh họa, nguồn: Sina. |
Bất cứ cuộc trao đổi nào cũng đều phải xuất phát từ hai phía thì giao dịch mới thành công. Điều đó có nghĩa không phải chỉ có kẻ thứ ba sai, còn các ông chồng vô tội. Bạn có thể đánh ghen hay "dằn mặt" được 1 tiểu tam, liệu có dám chắc không còn xuất hiện một tiểu tứ, tiểu ngũ khác không? Vấn đề cần xem lại người chồng?
Bất cứ chuyện gì đều có nguồn cơn, tôi tin 10 người đàn ông đi cặp bồ thì cũng sẽ có vài người vì lý do vợ chồng không hòa thuận. Và lúc này không phải kẻ thứ 3 chen chân vào hạnh phúc của bạn mà chính các bà vợ đã vô tình tạo điều kiện để trống một chỗ cho họ vào. Vấn đề cần xem lại chính mình?
"Xấu chàng hổ ai", đánh ghen ầm ĩ không phải là vạch áo cho người xem lưng sao? Con người sợ nhất cái danh giới của lần đầu tiên, còn khi đã vượt qua được nó 1 lần thì lần thứ 2 trở đi bắt đầu trở nên dễ dàng hơn. Nếu các ông chồng bị đánh ghen bẽ mặt một lần chưa chắc họ đã sợ mà không dám ngoại tình lần nữa nếu có cơ hội.
>>> Mời độc giả xem video: "Top 6 điều tuyệt vời nhất chỉ gia đình mới có" tại đây. Nguồn: toplist.vn.
Và sau sự hả hê khi nhìn thấy ông chồng "khúm núm, sợ sệt và trở nên ngoan ngoan", kẻ thứ ba "đau đớn, sợ hãi van xin, thề thốt" nhanh chóng qua đi, ngoảnh đầu lại phần "ề chề, bẽ bàng" lại dành cho các bà vợ.
Hóa ra cảm giác nó không thỏa mãn, hả dạ như lúc ban đầu mình nghĩ, tâm trạng không hề thoải mái hơn mà lúc đó lại phải đối diện với những điều khủng khiếp khác: Phải đối diện với chính mình.
Vì thế, nếu thật sự bạn bị phản bội hãy xem lại tình cảm của vợ chồng. Nếu thật sự người đàn ông đó không còn yêu thương, tôn trọng bạn thì hãy nhẹ nhàng mà cho anh ta ra khỏi cuộc đời mình mà không cần phải tiếc nuối. Nhưng nếu thật sự đó chỉ là sai lầm nhất thời thì đừng lựa chọn cách đánh ghen tàn bạo để "vá víu" tổ ấm của chính mình.
10 năm trước, khi tôi phát hiện ra chồng mình phản bội, tôi đã vô cùng đau đớn. Trái tim như vỡ nát, đầu tôi ngùn ngụt sự hận thù, căm phẫn. Tôi cũng muốn lao ra đánh chửi như lẽ thường tình, may mắn lý trí tôi kịp tỉnh táo lại: Mình phải giữ chồng nhưng cũng phải thử đánh một canh bạc.
Tôi âm thầm tìm hiểu và theo dõi mọi sự thay đổi bất thường của chồng. Tôi không nói gì và chỉ bóng gió tế nhị cho chồng biết tôi đã biết mọi chuyện. Tôi cố gắng áp dụng "khổ nhục kế" khi vẫn cười tươi, chăm sóc chồng hơn và chăm sóc mình hơn. Chồng tôi bắt đầu "giật mình" và có dấu hiệu dừng chân. Tôi bắt đầu nhìn thấy ánh mắt ăn năn, tội lỗi của chồng và lúc này tôi bắt đầu tổng tiến công. Tôi đã từng sống trong những ngày đầy vật vã, u tối nên tôi hiểu cảm giác tâm can đè nặng thế nào. Vì thế tôi áp dụng chiêu "bạo hành tinh thần" là kế sách sống còn cho cuộc chiến này.
Ngoài vừa chăm chút cho bản thân, tôi chăm chồng tốt hơn, tôi trở nên "hào phóng và rộng lượng" trước những sơ hở của anh nhưng tôi không tha cho anh và vẫn bắn tin ngầm rằng tôi biết. Có lần tôi đi ra đường tình cờ nhìn thấy chồng chở tình địch của mình tôi vẫn cố lấy đủ dũng khí làm bơ và chỉ vô tình cho anh thấy tôi nhưng coi như tôi không trông thấy. Tôi biết hành động của mình khiến anh cảm thấy vô cùng lo lắng và "ủ mưu tính kế" sẽ đối diện thế nào với những câu hỏi nghi vấn của tôi khi về nhà. Nhưng anh đã thua khi tôi không hỏi một câu nào, thậm chí còn không cho anh cơ hội giải thích. Bằng nhiều cách văn minh tôi đã bạo hành tinh thần chồng tôi lên đến cực điểm. Và cuối cùng ngày đó đã đến.
Anh chủ động thú tội với tôi rằng anh đã trót phản bội tôi và giờ anh vô cùng ân hận. Anh van xin tôi hãy tha thứ cho anh. Tôi ngồi im lặng nghe anh nói hết mọi chuyện như một vị cha xứ ngồi nghe con chiên xưng tội.
Sau cùng tôi chỉ nói: Mọi chuyện anh làm em đều biết hết, thậm chí biết tường tận hơn tất cả những gì anh vừa nói. Bao lâu nay em không nói ra có nghĩa em vẫn còn yêu anh, còn muốn giữ lấy gia đình cho chúng mình. Em im lặng bởi em muốn nhìn lại chính mình xem mình sai ở đâu, và muốn anh tự cân đo đong đếm xem mối quan hệ nào nặng hơn. Chỉ khi nào anh tự ý thức điều đó và tự nguyện chọn cho mình 1 con đường thì anh mới làm được. Em đã viết sẵn đơn ly hôn rồi và anh có thể cân nhắc. Nếu anh ký vào đơn thì coi như chúng ta vui vẻ chia tay nhau không ai nợ ai. Nếu anh không muốn ly hôn thì điều kiện dành cho cả hai chúng ta là không có lần thứ hai tương tự. Khi anh quyết định lấy em anh cũng là người được quyền chủ động và bây giờ anh cũng là người được hưởng quyền đó.
Và cuối cùng tôi đã thắng anh, thắng kẻ thứ ba và quan trọng nhất tôi đã chiến thắng chính mình để được hưởng hạnh phúc hôm nay.