Trước đây tôi "cuồng vợ" lắm, giờ đỡ nhiều rồi. Giờ tôi "cuồng con". Nhìn thằng bé mũm mĩm, trắng nõn, phúng phính nằm cuộn ngon lành trong cũi, ai mà không thương cho được chứ? Nhưng để có được "người anh em bé nhỏ" này, vợ tôi đã có những hi sinh rất lớn. Tôi hiểu điều đó và luôn cố gắng bù đắp, chăm sóc vợ tốt nhất trong khả năng của mình. Ấy thế mà vợ tôi vẫn thay đổi đến mức khó nhận ra.
Đầu tiên là ngoại hình. Trước đây, tôi "cuồng vợ" vì cô ấy xinh xắn, đáng yêu và dịu dàng. Nay thì khác. Vợ không còn vẻ ngoài ngọt ngào như kẹo bông nữa, thay vào đó là một bà mẹ bỉm sữa chính hiệu với những đặc trưng không lẫn đi đâu được: đầu xù, quần này áo nọ, hàng trăm thứ "nước hoa" không tên trên người. Nhưng vợ có như thế nào thì tôi vẫn yêu cô ấy, yêu nhiều hơn trước là đằng khác.
Thứ hai, tính cách. Cái này mới khiến tôi và cả nhà mệt mỏi đây. Trước đây, vợ dịu dàng, ngoan ngoãn bao nhiêu thì nay "quái đản" bấy nhiêu. Không kể đến cái việc quên trước quên sau, cô ấy còn nóng nảy, quyết đoán mạnh mẽ dù sai rành rành ra đấy.
Ví dụ, pha sữa cho con, cô ấy bỏ hơn số lượng muỗng sữa cần thiết (vì quên mất mình đã bỏ mấy muỗng) nhưng tôi nhắc thì lại khăng khăng bảo mình pha sữa đúng. Hay cô ấy thường xuyên bỏ quần áo bẩn vào tủ đồ sạch mà cứ cãi là tôi bỏ. Ừ thì tôi đành nhận sai, nghe vợ mắng một trận rồi tự ôm đồ đi giặt lại. Hồi trước vợ sạch sẽ, kĩ tính bao nhiêu thì nay cứ như người khác vậy.
|
Tôi chẳng trách vợ vì cô ấy cũng mệt mỏi vì sinh đẻ, chăm con, chuyện đãng trí là thường tình. (Ảnh minh họa) |
Nhưng chuyện oái oăm nhất là đêm qua, vợ tôi khiến cả nhà chạy tán loạn. Chẳng là trước khi ngủ, tôi hỏi vợ đã tắt bếp chưa? Vợ tôi vẫn hay đun nước nóng trước khi đi ngủ để phòng nửa đêm dậy pha sữa cho con. Cô ấy bảo rồi, còn khẳng định như đinh đóng cột là đã tắt bếp và rót nước vào bình giữ nhiệt rồi. Tôi bận việc nên cũng không xuống kiểm tra. Bố mẹ tôi cứ đúng 9 giờ là vào phòng chốt cửa ngủ nên cũng chẳng ai xuống bếp kiểm tra lại.
Nửa đêm, mùi khói bốc lên khét lẹt. Cả nhà hốt hoảng choàng tỉnh dậy, tôi bảo bố mẹ và vợ con ra khỏi nhà còn mình thì chạy vào bếp xem tình hình. Nhìn cái siêu nước bốc khói đen nghịt mà tôi hoảng hồn.
Vợ tôi thút thít bảo cô ấy quên, cứ nghĩ đã tắt bếp rồi nhưng ai ngờ chưa. Nhìn cô ấy, tôi thương, xót quá. Tôi chẳng trách vợ vì cô ấy cũng mệt mỏi vì sinh đẻ, chăm con, chuyện đãng trí là thường tình. Chỉ là có cách nào để vợ khắc phục bớt tình trạng đãng trí như người già 80 tuổi này không? Mọi người tư vấn giúp tôi với.