Tôi và vợ lấy nhau đã được 6 năm và sinh được hai đứa con, một trai một gái. Vì thu nhập của tôi khá tốt nên vợ tôi ở nhà trông con và làm nội trợ từ ngay sau đám cưới. Hai đứa con còn nhỏ dại, mẹ tôi lại thường xuyên đau ốm, nếu vợ tôi cũng đi làm thì thật sự chúng tôi không yên tâm khi thuê người.
Vợ tôi là một người phụ nữ chịu thương chịu khó, chăm sóc chồng con chu đáo và cũng rất có hiếu với mẹ chồng. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bỏ rơi vợ con. Tôi vẫn lo cho vợ con đầy đủ không thiếu thốn thứ gì.
Tuy nhiên đã là đàn ông thì không thể tránh được chuyện có những mối quan hệ thoáng qua bên ngoài. Nhất là với người đàn ông có điều kiện như tôi. Nhưng mỗi lần vợ tôi phát hiện ra thì cô ấy lại làm ầm ĩ nhà cửa như thể trời sắp sụp tới nơi. Và tôi đành phải chia tay cô bồ để chiều lòng vợ.
|
Vợ tôi nghi ngờ nhưng không có chứng cứ cụ thể nên cũng chẳng làm gì được. Ảnh minh họa |
Dạo này tôi đang say đắm cô bồ trẻ mới mẻ nên đúng thật là cũng có chút xao nhãng vợ con. Tôi hay lấy lý do đi công tác để đến hú hí với bồ. Vợ tôi nghi ngờ nhưng không có chứng cứ cụ thể nên cũng chẳng làm gì được. Tôi đã nhiều lần bảo với vợ rằng bản tính của đàn ông là vậy. Thay bằng việc cô ấy suốt ngày hằn học, khó chịu thì tại sao không chấp nhận điều đó như một lẽ đương nhiên. Tôi vẫn có trách nhiệm với vợ con, vẫn yêu thương cô ấy cơ mà? Có phải tôi bỏ bê, thờ ơ với gia đình đâu. Nhưng có vẻ vợ tôi không muốn chấp nhận điều đó.
Cách đây 1 tuần, tôi tiếp tục viện cớ đi công tác để qua đêm ở nhà người tình. Sáng ra là sáng chủ nhật, tôi về nhà mà trong lòng cứ nghĩ vợ sẽ chuẩn bị sẵn bữa sáng nóng hổi để đón chào tôi. Ai ngờ đâu chỉ thấy nhà cửa vắng tanh vắng ngắt, vợ con tôi đã đi đâu mất, mẹ tôi đang nằm nghỉ trong phòng riêng. Tôi hỏi bà về vợ thì bà đủng đỉnh đáp một câu khiến tôi hóa đá:
- Vợ mày hả? Tao cho nó về quê lấy chồng khác rồi? Con này thì đang chơi với hàng xóm ấy, tí sang đón chúng nó về. Bây giờ không có ai làm việc nhà với chăm sóc tao và lũ trẻ, mày đón cô bồ của mày về đây làm những việc đấy đi!
Tôi bảo mẹ đừng mang chuyện ấy ra để đùa. Đang yên đang lành sao vợ tôi lại đi lấy chồng khác được. Mẹ tôi lườm tôi một cái cháy mặt rồi nói:
- Lấy phải thằng chồng như mày thì chẳng đi lấy chồng khác các cho sướng cái thân. Ở với mày có khác gì osin đâu. Suốt ngày quanh quẩn ở nhà làm việc nhà, trông nom con cái và mẹ chồng già. Mang tiếng có chồng đưa tiền về nhưng nào có được chiều chuộng sung sướng như mấy cô bồ của mày bên ngoài? Sống như thế đến hết rồi thì ai mà chịu nổi? Tao cũng là phụ nữ nên tao thấy thương nó quá, mới cho phép nó về quê tìm chồng khác. Nó để lại hai đứa con đấy, mày xem mà sắp xếp cho con cái với mẹ già của mày đi!
Tôi vẫn không tin là mẹ nói thật. Qua một đêm sang đến hôm sau mà vẫn chẳng thấy bóng dáng vợ đâu, lúc ấy tôi mới biết là mẹ tôi không hề nói dối. Tôi gọi cho vợ thì cô ấy thừa nhận là cô ấy đang ở quê và sẽ không trở lại nữa.
Những ngày sau đó tôi mới thấm thía nỗi vất vả của vợ khi phải quay cuồng lo cho hai đứa con và mẹ tôi ở nhà. Tất nhiên tôi không đón cô bồ về vì tôi không có ý định cưới cô ta làm vợ. Mà người giúp việc thì đâu giống như mớ rau ngoài chợ, muốn thuê là thuê được ngay.
Mẹ tôi thấy tôi bơ phờ với việc trên công ty và việc nhà, lúc ấy bà mới hỏi đã thấy hối hận chưa. Bà bảo vợ chồng sống với nhau phải đối đãi chân thành và toàn tâm toàn ý thì mới mong vợ đáp lại mình như vậy. Trên đời này chẳng ai có thể chịu đựng được ai cả đời. Đến khi sức kiên nhẫn và sự bao dung cạn kiệt hết, người ta cũng sẽ buông bỏ rời đi mà thôi. Lúc ấy thì tôi có hối hận cũng đã muộn.
Nghe mẹ nói mà tôi thấy thấm thía vô cùng. Tôi nhận ra nếu tôi vẫn đối xử với vợ theo cung cách cũ thì đến một ngày cô ấy sẽ đòi ly hôn thật. Lúc đó, cô ấy chỉ mất đi một gã chồng tồi tệ, còn tôi thì mất đi gia đình yên ấm và một người vợ tốt. Và kẻ hối hận chắc chắn sẽ là tôi.
Hôm qua tôi đã về quê, đích thân xin lỗi vợ và bố mẹ vợ rồi đón cô ấy về. Cũng may vợ đồng ý tha thứ cho tôi tất cả những lỗi lầm từ trước đến nay. Quả thực có gia đình êm ấm, có vợ con bên cạnh là cảm giác yên bình và hạnh phúc nhất. Chẳng có cuộc vui bên ngoài nào so sánh được.