Tôi và chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố mưu sinh. Quen nhau khi ở chung xóm trọ, vì cùng cảnh xa quê nên dễ đồng cảm, chúng tôi dần thương nhau rồi trở thành vợ chồng.
Sau 7 năm kết hôn, năm ngoái, chúng tôi dồn hết tiền để dành bao năm, vay mượn thêm của nội ngoại ở quê, mua được một miếng đất nhỏ ngoại thành, xây căn nhà cấp 4.
Sau khi sinh con gái đầu lòng, vì khó khăn, vợ chồng tôi không dám sinh thêm. Nay con gái đã 6 tuổi, nhà cửa ổn định, tôi đang muốn sinh thêm cho nhà có chị, có em. Kế hoạch này bây giờ tôi không biết có nên thực hiện nữa không.
Chồng tôi thuộc túyp đàn ông của gia đình. Anh chăm làm, biết tiết kiệm, vun vén cho gia đình. Hồi mới cưới, những ngày lễ anh mua hoa, mua quà tặng vợ. Thời điểm ấy còn khó khăn, tôi hay quy tiền hoa, tiền quà ra sữa, ra tiền điện nước nên cảm thấy rất phí tiền.
Tôi từng bảo chồng, người ta phú quý quan trọng lễ nghĩa, vợ chồng mình còn nghèo, miễn thương nhau là được, hình thức thể hiện không cần màu mè. Sau này vào ngày lễ, anh đừng mua hoa hay quà cáp làm gì, dành được đồng nào hay đồng ấy, còn sớm mua nhà.
Tôi đã hồi hộp chờ chồng tặng quà, nhưng món quà đã thuộc về người khác (Ảnh minh họa: Pngtree).
Vợ chồng tôi đồng thuận với nhau như vậy. Sau này, thỉnh thoảng vào ngày nọ ngày kia, thấy mọi người khoe quà trên mạng xã hội, tôi có chút chạnh lòng. Mấy năm qua, chồng tôi không mua hoa, mua quà cho vợ, hình như đã quen thành lệ. Quy định là do mình đưa ra, giờ mở miệng trách chồng sao được.
Mấy hôm trước, tôi lấy xe máy của chồng chạy ra chợ chiều một lúc. Trên đường về, trời bất ngờ đổ mưa. Tôi dừng xe, mở cốp lấy áo mưa, phát hiện trong đó có một hộp quà nhỏ đã bọc, buộc nơ rất đẹp. Trên hộp quà còn có bưu thiếp nhỏ ghi 3 chữ "Tặng em yêu" do chính chồng tôi viết.
Tôi vừa bất ngờ, vừa tò mò nhưng quyết định coi như chưa nhìn thấy. Có lẽ chồng tôi hiểu được tâm lý của vợ nên muốn dành cho tôi sự bất ngờ. Tôi dù gì cũng là phụ nữ, muốn được chồng quan tâm. Với những bà vợ, quà không chỉ có ý nghĩa về vật chất mà còn có ý nghĩa về tinh thần.
Tối hôm đó, tôi đã hồi hộp chờ đợi nhận quà. Cho đến tận lúc lên giường đi ngủ, tôi vẫn không thấy chồng động tĩnh gì.
Lúc đó tôi nghĩ: "Mai mới là ngày 20/10, chắc anh muốn đợi đúng ngày mới tặng quà". Tôi vòng tay ôm ngang lưng chồng, nghe tiếng anh thở đều say giấc, lòng lâng lâng hạnh phúc.
Nhưng đến ngày 20/10, tôi vẫn không thấy chồng đưa quà. Hay là bao năm nay không tặng quà vợ nên anh quên mất rồi? Tôi vẫn cố đợi đến hết ngày, hy vọng chồng sẽ cho mình bất ngờ vào phút chót. Nhưng chẳng có bất ngờ nào xảy ra.
Khi chồng ngủ, tôi dậy tìm chìa khóa mở cốp xe của chồng, hộp quà đã biến mất. Tôi không hiểu được cảm giác của mình lúc đó như thế nào nữa, thất vọng, buồn tủi, lo lắng và sợ hãi. Tôi không biết trong hộp quà đó có gì, nhưng nét chữ viết trên thiệp đúng là chữ chồng tôi. Nếu người nhận không phải là tôi thì "em yêu" kia là ai?
Sáng hôm sau, khi chồng thức giấc, tôi liền tỏ vẻ buồn rầu nói: "Vậy là thêm một ngày lễ nữa trôi qua không được chồng tặng quà". Chồng nhìn tôi vẻ ngạc nhiên: "Cái đó là đề nghị của em từ ngày mới cưới mà. Anh không dám mua, sợ mua về em không vui còn bị mắng ấy chứ".
Tôi bảo với chồng rằng, hôm qua tự nhiên tôi nằm ngủ mơ, thấy chồng mua quà tặng mình, còn viết bưu thiếp rất ngọt ngào, gọi tôi là "em yêu" khiến tôi xúc động.
Tôi quan sát anh, thấy vẻ mặt hình như nghiêm lại, sau đó anh quay qua tôi cười nhạt: "Vậy giờ tỉnh ngủ chưa? Thế là thích quà chứ gì? Thích gì thì nói, chút anh mua".
Khi tôi ngồi viết những dòng này, tôi dám chắc rằng, hộp quà bí mật trong cốp xe của chồng đã thuộc về ai đó. Mấy dòng chữ trong bưu thiếp do chồng tôi viết thật sự ám ảnh tôi suốt 3 hôm nay.
Tôi muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện nhưng lại ngập ngừng không dám. Tôi chỉ sợ hỏi rõ rồi, biết đâu lại phát hiện chuyện khiến mình đau lòng hơn. Nhưng im lặng cũng không phải là cách.
Tôi không biết mình có nên theo dõi chồng xem anh có ai bên ngoài hay hỏi thẳng anh về hộp quà trong cốp xe mà tôi đã nhìn thấy?