Hơn 10 năm trước, khi vừa mới chân ướt chân ráo rời trường đại học, tôi và Lâm đã rục rịch chuyện cưới xin. Thực tình, lúc ấy cả 2 còn quá trẻ, nhưng vì “bác sỹ bảo cưới”, hơn nữa chúng tôi đã yêu nhau khá lâu nên bố mẹ 2 bên cũng tác thành.
Khi hôn lễ diễn ra, tôi mang thai được hơn 2 tháng. Vì thể trạng yếu, lại tất bật chuẩn bị cho đám cưới nên chẳng may tôi bị sảy thai. Mất đứa con đầu lòng, vợ chồng tôi buồn lắm, nhưng tự an ủi nhau chúng tôi còn trẻ, rồi sẽ có lại những đứa con khác.
Sau chuyện buồn, tôi và Lâm quyết định sẽ kế hoạch trong vòng 2 năm, phần là để tôi hồi phục sức khỏe, phần là muốn phấn đấu về kinh tế trước khi những đứa con chào đời.
|
Tôi đau đớn vì lần lượt mất đi những đứa con của mình. Ảnh minh họa. |
2 năm qua đi nhanh như chớp mắt, vợ chồng tôi cố gắng bồi bổ sức khỏe, ăn uống kiêng khem để mau chóng có con nhưng chẳng hiểu sao, tin vui mãi chẳng đến. Lúc này, gia đình chồng tôi bắt đầu sốt ruột. Bố mẹ anh giục chúng tôi đi khám xét tổng thể. Lạ là cả 2 đều hết sức bình thường, nhưng chắc do số tôi hẩm hiu nên mong ngóng mãi mà con vẫn chưa về.
Sau gần 3 năm nỗ lực không thành, chúng tôi quyết định đi vào Sài Gòn thụ tinh nhân tạo. Đây có lẽ là giải pháp cuối cùng với những cặp đôi hiếm muộn. Tôi ở liền trong Sài Gòn 2 tháng và cuối cùng cũng mang trong mình mầm sống bé nhỏ.
Thành công sau ca thụ tinh, tôi đợi sức khỏe ổn định rồi ra ngoài Hà Nội. Đứa bé vẫn phát triển bình thường cho đến giữa tháng thứ 3, bất ngờ tôi bị trượt chân ở cầu thang ngã xuống đất. Cú ngã không quá mạnh nhưng nó khiến tôi đau đớn, và chỉ một lúc sau đó, máu chảy rất nhiều. Chồng tôi vội bế tôi đi cấp cứu nhưng buồn nhất là đứa bé mãi mãi đã không còn ở lại với chúng tôi được nữa.
Đứa con thứ 2 mất đi, hơn một năm sau đó chúng tôi lại tiếp tục tìm kiếm niềm hy vọng mới. Thế nhưng, dường như ông trời đang trêu ngươi số phận tôi, chỉ 2 tháng sau, tôi bị thai lưu nên đành phải bỏ đứa bé.
Lúc này, chồng tôi suy sụp thực sự. Anh không khóc lóc, than vãn như tôi nhưng tôi biết nhiều đêm anh thức trắng, người gầy rộc vì xót vợ, thương đứa con chẳng có cơ hội chào đời và hơn nữa là áp lực từ phía gia đình.
Từ sau khi để mất đứa bé thứ 3, bố mẹ chồng tôi không còn tỏ lòng thương hại, an ủi con dâu như trước nữa. Mẹ chồng tôi thường nói gần, nói xa về việc chúng tôi nên giải thoát cho nhau để tìm hạnh phúc mới.
Tôi biết lỗi lầm lớn nhất của mình là mãi chẳng thể sinh hạ được đứa con khỏe mạnh. Vậy nên không ít lần, tôi đề nghị anh chia tay trong êm đẹp. Tôi đã viết tới 5 tờ đơn ly hôn, tờ nào cũng bị anh vò nát vụn, tờ lại bị xé toạc. Tôi hiểu, anh vẫn còn yêu tôi, nhưng anh cũng ở thế “tiến thoái lưỡng nan” với gia đình mình.
Thời gian đó, chuyện nhà trục trặc, mệt mỏi khiến chồng tôi hết sức chán nản. Anh thường về khuya hơn, lúc nào cũng trong trạng thái say xỉn, có lần anh còn đi uống rượu qua đêm. Tôi âm thầm chăm sóc chồng, âm thầm sống trong nhà chồng như một cái bóng. Trừ khi đi làm, cứ về đến nhà tôi lại làm bạn với 4 bức tường lạnh lẽo.
Cuộc sống của chúng tôi cứ trôi qua nặng nề như vậy, cho tới một ngày mùa đông, cả nhà đang chuẩn bị cho bữa ăn trưa thì có tiếng chuông cửa. Tôi chạy ra, đó là một cô gái trẻ đang mang thai, cô ấy ngập ngừng hỏi chồng tôi.
Lâm chạy ra, mặt anh tái mét, tôi lờ mờ đoán giữa anh và người con gái đó đã có chuyện gì khủng khiếp lắm nên cô ta mới tìm đến tận nhà như vậy. Vì không muốn để hàng xóm dị nghị, tôi mời cô gái trẻ vào nhà. Khỏi phải nói, lúc đó vẻ mặt của chồng tôi căng thẳng hết mức.
“Bố, mẹ, đây là Lan, cô ấy… cô ấy là bạn con”, chồng tôi nói.
Lan nghe thế tiếp lời: “Không đúng, cháu là mẹ đứa bé sắp chào đời, là con của anh ấy”. Rồi Lan quay sang tôi: “Em xin lỗi chị, nhưng em muốn con em sinh ra phải có bố”.
|
Chồng tôi giờ đây đã có một cuộc sống khác với "bà hai" vào mỗi cuối tuần. Ảnh minh họa. |
Tôi sững sờ. Tôi nghe rõ mồn một từng lời Lan nói. Tôi còn thấy cô ấy nhìn chồng tôi đầy khẩn khoản, có lẽ nào đây không phải là sự thật?
Trái với thái độ của tôi, bố mẹ chồng tôi nghe câu đó phát ra từ miệng cô gái trẻ hết sức ngạc nhiên rồi bỗng dưng hồ hởi.
“Lâm, cô bé này nói thế có đúng không? Có phải con của con không? Có gì con cứ nói thật, mẹ tin cái Hạnh (tên tôi) nó cũng hiểu cho con”.
Chồng tôi liếc nhìn tôi, rồi lảng tránh ánh mắt ầng ậc nước lặng lẽ gật đầu.
Sự thực phơi bày trước mắt khiến tôi tưởng chừng như trời đất sụp đổ. Tôi bỏ lên phòng đóng cửa, nằm khóc cả ngày hôm đó, thậm chí, chồng tôi đập cửa muốn vào nói chuyện, tôi cũng không đồng ý.
Từ đó, chúng tôi sống như 2 cái bóng chung phòng. Anh đã khiến trái tim tôi bị tổn thương rất nhiều, tôi vẫn không thể tin nổi anh đã phản bội vợ để tìm niềm vui nơi khác. Tôi biết, Lâm vẫn còn yêu tôi rất nhiều, nhưng anh cũng không đành lòng bỏ mặc đứa bé. Còn tôi, tôi cũng vậy, dù giận dữ nhưng tôi không muốn bỏ đi, cứ nghĩ anh sẽ sống bên người phụ nữ khác, tôi lại không đành lòng.
Vài tháng sau, Lan sinh một cậu con trai kháu khỉnh. Bố mẹ chồng tôi niềm nở ra mặt. Còn Lâm, anh không muốn tôi buồn nên thuê một căn hộ riêng để mẹ con Lan ở. Bố mẹ chồng tôi cũng thường xuyên qua chơi với cháu và cứ mỗi cuối tuần Lâm lại sang đó đưa họ đi chơi.
Thấm thoắt cũng đã gần 2 năm trôi qua, tôi không hiểu sao chừng ấy thời gian tôi vẫn sống ở nhà chồng trong nỗi cô đơn, buồn tủi đến thế này. Nghĩ về Lâm – tình yêu đầu tiên của mình, tôi vẫn không đủ dũng cảm để rời xa anh. Thế nhưng, chứng kiến mỗi cuối tuần, anh lại dắt xe sang ở với “bà hai” và con trai, trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Có lẽ, thẳm sâu trong tâm tư, tôi vẫn nuôi hy vọng mong manh một ngày nào đó, sẽ có một thiên thần nhỏ ghé thăm…