Tôi năm nay 28 tuổi, đã lấy chồng được 5 năm và có hai cậu con trai.
Sau khi cưới, chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Ông bà không có lương, thu nhập chỉ trông vào vài sào ruộng nên hầu như mọi chi phí trong nhà, vợ chồng tôi đều phải gánh vác.
Tôi cũng không quá so đo việc đó vì ông bà đã dành thời gian chăm sóc, bế bồng 2 con của tôi. Thế nhưng, mẹ chồng tôi không hiền lành như người khác. Bà luôn soi mói và nói xấu tôi với 2 cô con gái của bà.
Các cô em cũng chẳng vừa. Lần nào về nhà cũng vênh váo, yêu cầu tôi phải làm thế nọ, phải cư xử thế kia để xứng đáng dâu hiền vợ thảo.
Tôi đã nhịn nhiều nhưng sau đó, tôi không nhịn nữa. Có lần, mẹ chồng nói điều quá đáng, tôi đã cãi lại. Một cô em chồng đến chơi, thấy vậy lao vào đánh tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi tuyên bố với chồng sẽ từ mặt cô em đó, không chị em gì nữa. Từ đó, cô ấy đến chơi với bố mẹ, tôi không hỏi, cô ấy cũng không chào. Cả hai coi nhau như không khí.
Bố mẹ chồng vì chuyện này mà càng thêm ghét tôi, chửi rủa tôi rất nhiều. Họ còn điện thoại cho bố mẹ tôi, nói tôi láo, không coi nhà chồng ra gì. Tuy nhiên, tôi không muốn giải thích.
Gần đây, mâu thuẫn giữa tôi và gia đình chồng càng thêm căng thẳng. Bố mẹ tôi thương con nên đã gọi vợ chồng tôi đến, tuyên bố cho chúng tôi mảnh đất ở gần trường học và 300 triệu để xây tạm căn nhà nhỏ, vừa làm chỗ ở, vừa có thể lấy chỗ kinh doanh.
Chồng tôi đang chán việc ở công ty nên nghe bố mẹ nói thế, anh vui lắm. Về nhà, anh thông báo với bố mẹ của mình và xin ông bà cho chúng tôi ra ở riêng.
Bố mẹ chồng tuy không thích nhưng lại không tìm được lý do chính đáng để cấm cản nên đành đồng ý với chúng tôi.
Hai vợ chồng tôi dự kiến, sau khi cùng bố mẹ chồng thu hoạch vụ lúa xong, sang đầu tháng 9 âm lịch sẽ khởi công xây nhà.
Thế nhưng, tối hôm qua, nhân lúc chồng tôi không có nhà, các cháu đã ngủ yên, mẹ chồng gõ cửa, đề nghị nói chuyện với tôi.
Lúc đó, đôi mắt bà đã đỏ và rơm rớm nước. Bà kể, cô Hà (cô em chồng đã từng đánh tôi khiến tôi không nhìn mặt -nv) đang nằm viện và rất cần tiền.
Cô ấy lấy chồng đã 7 năm nhưng chưa có con. Gần đây, bố mẹ chồng cô ấy tuyên bố, nếu 1 năm tới vẫn không thể sinh con thì họ sẽ lấy vợ mới cho con trai.
Cô ấy lo quá nên lập tức xuống viện, làm thủ tục tiêm kích trứng để sau đó cấy phôi.
Khi đi viện, cô ấy chỉ có trong người vài triệu đồng. Bây giờ, để có tiền trang trải các chi phí, cô ấy điện khắp nơi nhưng không vay được ai.
Mẹ chồng tôi thương con nhưng lực bất tòng tâm. Bà đành đánh liều vào gặp tôi để vay khoản tiền mà mẹ đẻ tôi mới cho để xây nhà. Bà bảo, cô Hà cần khoảng 150 triệu và cô muốn vay tôi khoản đó.
Tôi định từ chối thẳng nhưng nhìn ánh mắt như cầu cứu của bà, tôi bỗng chững lại. Tôi bảo bà cứ về phòng để tôi suy nghĩ và bàn bạc lại với chồng, sau đó sẽ trả lời bà.
Chồng biết tôi không ưa cô Hà và đang muốn xây nhà để ở riêng nhưng có lẽ vì anh thương em ruột nên muốn giúp cô ấy. Anh khuyên tôi đừng nên quay lưng khi các em đang khó khăn, cần mình giúp đỡ.
Tôi nghe anh nói vậy thì rất bức xúc nhưng cũng thấy khó nghĩ.
Thú thật, tôi không muốn cho vay vì đó là tiền bố mẹ tôi cho để cứu tôi khỏi cảnh sống khắc nghiệt bên nhà chồng. Thế nhưng, nếu tôi từ chối, chắc chắn, mối quan hệ giữa tôi và chồng sẽ có khoảng cách. Chồng tôi sẽ để bụng và sau này, nếu bên nhà tôi có việc cần giúp đỡ, anh cũng sẽ thờ ơ.
Thêm vào đó, nhà chồng cũng sẽ ghét tôi hơn, khiến tôi khó sống hơn.
Tôi nên xử lý thế nào để có thể vẹn cả đôi đường? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.