Đại dịch COVID-19 kéo theo bao nhiêu mất mát và tang thương, đấy là điều ai cũng thấy, nhưng những ngày giãn cách xã hội, mọi người đều ở nhà chống dịch này cũng là cơ hội giúp ta nhận ra những điều mà ngày thường ta không để ý.
1.Khi trường học đóng cửa, tôi phải đưa con về ngoại và cũng theo về đó để ở. Nhà ngoại nhiều xe quá, không đủ chỗ để, tôi phải gửi xe bên ngoài và đều đặn mỗi sáng, tôi đi bộ từ nhà ngoại đến nơi gửi xe.
Trên đường đi, tôi thấy một tiệm nhỏ chuyên bán món chay mỗi sáng mà bình thường tôi không biết, vì chẳng bao giờ đi ngang con đường này. Vậy là vô tình sáng nào cũng được ăn chay. Khi giãn cách xã hội, quán chỉ bán mang về, tôi mua mang đến công ty, tận hưởng bữa ăn thanh tịnh.
|
Covid-19 giúp tôi phát hiện một hàng chay sáng. Vậy là sáng nào cũng /được ăn chay cho lòng thanh tịnh, bớt sân si |
2. Mẹ con tôi vốn sống riêng, cuối tuần mới về thăm ông bà, lắm khi cuối tuần cũng chẳng về nếu bận gì đấy. Giờ thì ngày nào tôi cũng được ăn cơm mẹ nấu, tối nào cũng được ngồi ăn cơm cùng ông bà. Về nhà ngoại là tôi sướng lắm nhé, đi làm về chỉ có ăn và ngủ, chẳng phải làm gì. Năm nay, sinh nhật mẹ lại rơi ngay thời gian giãn cách xã hội, không ra ngoài được thì mình ăn sinh nhật ở nhà, vẫn đầm ấm, vui vẻ như thường.
|
Mẹ tôi đã có một bữa tiệc sinh nhật tại nhà thật vui và đầm ấm |
3. Ngôi nhà của mẹ con tôi, bình thường ở đó thì chẳng thấy gì, cũng chẳng mấy khi ở nhà được quá lâu, toàn kiếm chỗ đi du lịch Đông, Tây. Giờ thì nhớ ơi là nhớ! Nhớ cái bếp điện nhà mình, mỗi lần bật lò là phải đợi thật lâu mới nóng mà đã nóng rồi thì nóng rất kinh, rất dai, tắt bếp vẫn nóng. Nhớ cái góc đọc sách của mình với dãy kệ sách bằng khung thép sơn trắng mà hồi mới mua về ai cũng chê xấu, đến khi chất sách lên thì mọi người lại bảo: “Ơ, trông nó cũng được nhỉ!”.
|
Tôi nhớ da diết cái góc đọc sách "trông cũng được" ở nhà mình |
Tôi nhớ phòng ngủ lộn xộn các thứ của hai mẹ con, tối nào cũng nằm thủ thỉ trò chuyện hay cười nắc nẻ mỗi khi nhìn chú cún bày trò. Nhớ những buổi tối yên tĩnh một mình nằm đọc sách mà thấy hạnh phúc như có cả thế gian. Tôi chợt nhận ra, từ lâu, đó không chỉ là một căn nhà nữa mà là tổ ấm, là máu thịt yêu thương của mình.
4. Mùa giãn cách xã hội mang lại cho tôi nỗi thèm khát một cuộc sống bình thường đến... chết đi được. Tôi bị bệnh "cái gì cũng muốn", nên trước đại dịch, cuộc sống của tôi tất bật, luôn tay luôn chân, thỉnh thoảng mệt quá, chỉ muốn vứt hết đi. Mà giờ thì lại thèm sự tất bật ấy.
Tôi thèm những buổi sáng dậy sớm, nấu nồi xôi thơm phức hay nấu bát miến gà nóng hổi, giục con ăn sáng rồi chở con đến trường. Tôi thèm những buổi chiều tan sở, xong việc là chạy ngay về nhà và lăn vào bếp để kịp nấu bữa chiều. Tôi thèm những hộp cơm trưa đơn sơ, gọn ghẽ mình tự chuẩn bị mỗi ngày để mang lên cơ quan. Một cuộc sống thường nhật, lặp đi lặp lại mà tôi hay gọi vui là “chicken life”, nhưng đấy mới là hạnh phúc, đấy mới là bình yên.
Còn bạn, mùa giãn cách xã hội mang lại cho bạn những gì?