"Mẹ ơi, nhà mình rộng thế này, còn thừa phòng trống cho khách ấy, bọn con dọn hẳn về ở cho vui nhé. Thuê trọ ở ngoài buồn lắm, mà tốn tiền trọ nữa!", chị chồng thỏ thẻ nói với mẹ chồng. "Ừ, các con dọn về đây đi. Mẹ ở nhà nhiều khi cũng buồn", mẹ chồng đáp. Và thế là Ngân biết, cơn ác mộng của mình chính thức bắt đầu.
Chị chồng lấy chồng cách đó mấy cây số, vì chồng chị còn anh trai nên vợ chồng chị được ra riêng, chưa có tiền mua nhà đành thuê trọ. Trước đó, nhà chị cuối tuần nào cũng tới ăn uống ở nhà mẹ đẻ, cũng chính là nhà chồng Ngân. Đó là nhà mẹ chị ấy, chị ấy thích về lúc nào thì tùy, cô đâu dám ý kiến gì. Nếu như chị ấy không chỉ trực ăn sẵn, tiền mua đồ ăn cả 2 ngày cuối tuần, rồi dọn dẹp, nấu nướng đều 1 tay Ngân đảm nhiệm. Nhà chị ấy hẳn 4 người, đâu phải chỉ thêm đôi đũa cái bát! Số tiền đồ ăn và khối lượng công việc phải tăng lên gấp đôi. Đã thế chị ấy còn chả biết ngại, thường xuyên mở miệng bảo với em dâu chị thích ăn món này, món kia bảo cô đi chợ nấu.
Y như những gì Ngân nghĩ, chị chồng về ở hẳn song vẫn chả thay đổi cung cách ứng xử của mình. Bình thường có vợ chồng Ngân với mẹ chồng, thì bọn cô lo toàn bộ chi phí trong nhà, mẹ chồng có chút lương hưu để bà tiêu vặt. Bọn cô nào giàu có gì, giờ nhà chị chồng tới ở hẳn, tiền nong không ý kiến gì, nhà cô gần như nuôi thêm cả nhà chị chồng, sao cô chịu cho thấu? Chưa nói đi làm về mệt nhoài, còn nai lưng ra phục vụ 1 nhà từng ấy người. Mà chị chồng thì toàn nằm dài bấm điện thoại, đùn hết cho em dâu.
Được 1 tuần, vì sắp hết tháng nên tiền trong ví Ngân cạn kiệt. Cô nói với chồng bảo thẳng anh chị chuyện sinh hoạt phí, thì chồng Ngân ngại. Rồi anh đi vay bạn bè đưa cho vợ chi tiêu. Ngân tức điên, song vì không muốn tình cảm vợ chồng rạn nứt, đành im lặng.
Đến hôm sau, ăn cơm xong, cô bảo chị chồng: "Chị dọn dẹp, rửa bát hộ em nhé, em có chút việc bận". Nói xong cô xách xe ra ngoài, ngờ đâu về nhà mọi thứ vẫn y nguyên. Chị chồng nhấm nhẳng: "Ai đời về nhà mình ở còn phải làm lụng". Mẹ chồng quát Ngân: "Có tí việc con con mà cũng tị nạnh với chị chồng, cô là con dâu hay mẹ dâu đấy?". Ngân nghẹn một hơi rồi lẳng lặng đi rửa bát.
5 ngày sau nữa, cô thông báo với cả nhà mình sắp phải đi công tác 20 ngày. "Đây là cơ hội tốt cho con trong công việc, thôi thì nhân lúc chưa con cái gì, con cố gắng phấn đấu", cô bảo với mẹ chồng. Rồi mặc bà cằn nhằn gì mà phụ nữ cần gì sự nghiệp nọ kia, 2 hôm sau cô xách hành lí lên đường, chấm dứt 2 tuần sống chung với nhà chị chồng.
Hết 20 ngày trở về nhà, Ngân thấy nhà cửa vắng vẻ, bèn hỏi chồng nhà chị chồng đâu. "Mẹ đuổi về rồi", anh cười cười. Sau đó nghe chồng kể lại, Ngân vừa đi thì cả nhà xáo xào hết lên. Cơm nước chị chồng toàn dưa cho mẹ, khiến bà 1 mình phục vụ cả nhà đến mệt nhoài. Được mấy bữa, bà không chịu nổi nữa, bắt con gái phải xuống bếp, rồi lau dọn nhà cửa. Chị chồng dĩ nhiên không hài lòng. Ở phòng trọ chị chỉ phải chăm lo chồng con, giờ lại thêm cả mẹ với em trai, mệt hơn bao nhiêu.
Vụ tiền nong, Ngân vừa đi 1 cái, chồng cô thì nói rõ anh đã hết tiền, còn mới vay nợ bạn. Mẹ chồng Ngân đành móc túi nuôi cả nhà. Được đôi hôm, bà bắt con gái góp, vì sức bà đâu thể lo cho cả một đống người như thế. Chị chồng càng bất mãn.
Thế là chưa nổi nửa tháng, tổ hợp mẹ chồng – con gái vốn đoàn kết bền vững, dần dần tan rã. Tới khi sự bất mãn của chị chồng lên đến đỉnh điểm, và sự khó chịu mẹ chồng chạm mức giới hạn, bà liền bảo con gái dọn về nhà trọ mà ở. "Con gái lấy chồng rồi, làm gì có chuyện cả nhà về nhà đẻ ở. Một mình mẹ đã đành, còn vợ chồng em trai chúng mày nữa", mẹ chồng Ngân nói.
Ngân biết ngay mọi chuyện sẽ thành thế này. Vì thế cô mới cố tình xin sếp đi công tác. Chị chồng muốn lợi dụng vợ chồng em trai, mà mẹ chồng thì tại việc chả liên quan đến mình nên bà tất nhiên bênh con gái bà. Song khi không có Ngân nữa, họ lập tức bị động chạm lợi ích, mọi chuyện quả nhiên sẽ khác.
Sau hôm đó, cuối tuần chị chồng vẫn đến chơi, mà mẹ chồng đã không còn bênh chị chằm chặp nữa. Bà thậm chí còn bảo chị "thích ăn gì thì mua tới mà nấu, đừng suốt ngày bắt chúng nó mua nữa", rồi giục chị xuống bếp phụ Ngân. Nhờ thế chị chồng bớt thích về nhà mẹ đẻ đi hẳn.