Trước đây, tôi từng rất tự hào với cuộc sống hôn nhân của mình. Chồng đẹp, con khôn, không những vậy tôi còn may mắn có được bố mẹ chồng rất tuyệt vời. Lúc nào ông bà cũng yêu thương và xem tôi như con gái của mình.
Nhưng bi kịch xảy ra với tôi cách đây gần 5 năm. Ngày ấy tôi đang mang thai đứa con thứ 2. Cả nhà ai cũng nâng niu đứa cháu nội bé bỏng nên bắt chồng tôi sau khi tan làm phải đón tôi về nhà chứ không được để tôi đi xe 1 mình về.
Hôm ấy trời mưa nặng hạt, chồng tôi đang đi đón tôi không may gặp tai nạn với 1 chiếc xe tải chở hàng. Khi tôi cùng bố mẹ đến bệnh viện thì chồng tôi đã được đưa vào phòng phẫu thuật để cứu mạng sống của anh. Gần 8 tiếng giành giật với tử thần, bác sĩ trở ra và nói ca phẫu thuật đã thành công và chồng tôi đã không còn nguy kịch tính mạng nữa.
Nhưng sau khi chuyển anh vào phòng hậu phẫu, anh vẫn hôn mê mãi không tỉnh. 1 tuần, 1 tháng sau chồng tôi vẫn bất động trên giường hôn mê. Dù anh có thể mở mắt nhưng không phản ứng với bất kỳ điều gì xảy ra xung quanh. Sau đó bác sĩ nói với chúng tôi, chồng tôi có khả năng sẽ sống như vậy đến hết đời, gia đình chúng tôi cần có sự chuẩn bị tinh thần.
Tôi suy sụp hoàn toàn khi nghe những lời nói đó của bác sĩ. Cách đó không lâu, chồng tôi vẫn còn sờ bụng vợ hình dung đứa con trong bụng. Vậy mà khi tôi chuẩn bị sinh con, anh lại không thể ở bên để ngắm nhìn đứa con kháu khỉnh của mình.
|
Sinh nhật tôi, bố mẹ chồng tặng món quà là một người đàn ông mới (Ảnh minh họa) |
Tôi sinh con trong sự thiệt thòi như thế. Càng ngày tôi càng gầy đi vì vừa phải chăm chồng, chăm con. Có những lần bố mẹ chồng tôi nói rằng hãy ly hôn, ông bà sẽ đứng ra để giúp tôi. Nhưng tôi làm sao có thể làm điều đó với chồng mình? Thà rằng trước kia anh từng động tay chân với tôi, anh đối xử tệ bạc với tôi. Thà rằng bố mẹ chồng cũng hắt hủi và không tốt với tôi. Đường này, họ quá tốt để tôi có thể dứt áo ra đi như thế.
Năm nay tôi mới ngoài 30 nhưng từ lâu rồi, tôi giống 1 người phụ nữ không chồng. Ở cơ quan cũng có vài đồng nghiệp muốn chia sẻ tâm sự với tôi. Nhưng mỗi lần nghĩ đến người chồng bệnh tật đang nằm ở nhà, tôi lại không đành lòng.
Hôm qua là sinh nhật tôi. Bố mẹ chồng đã nói rằng có 1 món quà bất ngờ cho tôi và đưa cho tôi địa chỉ của 1 nhà hàng. Lúc đầu tôi nghĩ rằng có thể bố mẹ chồng muốn tôi ăn ngon 1 bữa mà không cần chăm con hay chăm chồng nên cũng cảm ơn ông bà rồi đi.
Không ngờ đi tôi đến nhà hàng và số bàn ấy thì đã có người đàn ông đợi sẵn. Anh ta chào hỏi tôi và nói rằng đã biết hoàn cảnh của tôi, bố mẹ chồng tôi cũng rất ủng hộ nếu chúng tôi làm quen nhau. Biết là khách của bố mẹ nên tôi lịch sự nói chuyện, nhưng càng nghĩ tôi càng thương chồng và bố mẹ chồng hơn. Chưa kịp ăn gì tôi đã nói khéo để về nhà. Trên đường về, tôi đã khóc rất nhiều.
Tôi là 1 người phụ nữ bất hạnh, nhưng bố mẹ chồng tôi cũng khổ tâm không kém. Chỉ vì quá thương con dâu mà ông bà đã sắp xếp để tôi tìm được hạnh phúc mới. Nhưng bố mẹ càng làm thế, tôi càng không có lương tâm để phản bội chồng và bỏ rơi chồng. Tôi phải làm sao để bố mẹ chồng không còn cảm thấy có lỗi với tôi đây?