Mẹ chồng thích cháu trai liên tục giục đẻ, con trai nói câu lạ

Google News

Minh là con trai hiếm nên mẹ chồng cưng chiều, quan tâm hết mực. Lắm khi Phương cảm giác bà sợ phải chia sẻ con trai với con dâu.

Ngày đòi cưới Minh, gia đình Phương không ai đồng ý. Vì anh ở xa, nhà lại neo người. Bố Minh mất sớm, em gái đã lấy chồng. Anh là con trai duy nhất trong nhà nên đương nhiên phải phụng dưỡng cả mẹ già. Phương chẳng phải người sống không biết điều. Nhưng cô quen ăn sung mặc sướng. Nhà có điều kiện, bố mẹ đều là công chức, bản thân cô hay ốm yếu nên từ bé cho đến lớn cái gì cũng được gia đình chăm chút, giữ gìn. Giờ về làm dâu nhà Minh thuần nông, mọi người lo thể nào cô cũng khổ.
Nhưng trót yêu sâu đậm nên cô không thể nào dứt nổi anh. Phương năn nỉ mãi cuối cùng bố mẹ cô cũng đồng ý. Ngày đưa con gái về nhà chồng, bố Phương khóc cạn nước mắt. Nghĩ thương con thì ít mà xót thì nhiều. Nhìn qua ông thấy bà thông gia vẻ chiều chuộng, bảo bọc con trai quá mức. Trời nóng, bà cứ chăm chăm tìm khăn giấy cho con trai lau mặt, con dâu đứng đó thì không. Đã vậy lúc ăn cơm, cứ tí tí bà lại nhắc Minh ăn thêm đồ kẻo đói, còn con dâu chẳng có lấy một lời.
Me chong thich chau trai lien tuc giuc de, con trai noi cau la
Ảnh minh họa. 
Sau hôm ấy bố mẹ Phương cũng điện về nhắc nhở con gái phải biết đường tự chăm sóc bản thân. Phương tự tin là mình sẽ làm được. Xưa nay cô giao thiệp nhiều, chưa mất lòng ai, ngược lại đi đâu cũng có người thương quý. Thế nên Phương nghĩ mình cứ chân thành đối xử tốt với mẹ chồng thì chẳng phải lo.
Nhưng khó khăn này chưa qua khó khăn khác đã đến, mẹ chồng ham cháu nên giục giã hai người suốt không thôi. Ý 2 người vẫn còn muốn "kế hoạch" vì nghĩ mình còn trẻ, dành thời gian phấn đấu thêm cho sự nghiệp đã rồi mới đẻ. Phương cố gắng mãi mới được lên chức Trưởng phòng. Cô muốn ổn định công việc thêm một thời gian rồi đẻ cũng chưa muộn, lúc ấy mới có thể chuyên tâm chăm sóc con cái như ý muốn. Minh đương nhiên là ủng hộ vợ.
Nhưng tối ngày đi ra đi vào mẹ chồng lại than thở: "Người ta cưới đầu năm, cuối năm đã cho già bế cháu. Đằng này hai đứa cưới hơn năm rồi chả thấy chửa đẻ gì. Mẹ cũng có tuổi rồi, chả biết sống được bao lâu, mà nhà thì có mình thằng Minh là con trai. Bận gì thì bận, tranh thủ lúc trẻ khỏe mà đẻ đi. Bận không chăm được cháu thì mẹ chăm, lo gì".
Mỗi lần hội họp, gặp gỡ mọi người, hai vợ chồng đều trở thành tâm điểm để các bên khuyên răn, thậm chí quở trách. Cực chẳng đã, Phương đành "thả" để có con.
Tham việc, sức khỏe lại yếu nên lúc bầu bé Sunny, Phương chật vật vô cùng. Cô đẻ non, lại bị băng huyết, thiếu chút nữa thì nguy hiểm đến tính mạng. Sau lần vợ vượt cạn đầy cam go ấy, Minh từng khóc bảo: "Thôi chỉ lần này thôi, không phải đẻ nữa làm gì". 
Nhưng ý mẹ anh chẳng bằng lòng. Vì Sunny lại là con gái. Quý cháu nhưng lúc nào bà cũng thấy cắn rứt lương tâm. Minh là con trai một, giờ không cố nổi một đứa con trai thì không ổn tí nào. Lắm khi buồn bực, bà vẫn hay thở dài: "Trước sau, sớm muộn, khổ sở gì cũng phải đẻ 1 đứa con trai".
Phương hiểu mẹ chồng, cô cũng muốn Sunny có chị có em chứ không phải không. Nhưng nhiều lần đi khám sức khỏe, các bác sĩ vẫn khuyên cô chưa nên mang bầu. Nên mỗi lần nghe mẹ chồng nói ý, cô chỉ biết im lặng.
Một lần hai bà cháu đưa nhau đi chơi. Chẳng hiểu Sunny làm điều gì khiến bà nội phật ý mà vừa về đến nhà, mẹ Minh đã quát ầm lên: "Cháu với chắt, bé tí mà hỗn, không biết nghe lời người lớn".
Phương vội vàng từ trong bếp chạy ra, Sunny tiến đến chỗ mẹ mếu máo: "Bà nội đánh con".
Phương còn chưa kịp hỏi gì, mẹ chồng đã gắt: "Còn hư thì còn phải đánh nữa".
Phương gàn: "Mẹ ạ, có chuyện gì từ từ nói, Sunny còn nhỏ, bà cũng không nên dùng đòn roi, đôi khi cháu chưa hiểu".
Mẹ chồng tức chí: "Mẹ nuôi 2 đứa con khôn lớn thành đạt, mẹ đủ hiểu làm gì là đúng với sai. Con không phải dạy mẹ. Việc của con, con lo cho tròn trước mới phải. Đẻ cho nó đứa em, để nó học cách nhường nhịn, ra ngoài đừng bắt nạt người khác để bà phải xấu hổ".
Suốt bữa cơm không khí gia đình nặng như chì. Mẹ chồng vẫn chưa hả giận, tí tí lại lôi chuyện sinh đẻ ra nói. Lúc đầu bà nói bâng quơ, sau lôi Minh ra áp: "Không nói nhiều nữa, Sunny 3 tuổi rồi, sang năm hai vợ chồng đẻ được đứa thứ 2 rồi. Thằng Minh nghe mẹ dặn đấy!".
Phương nhìn chồng mắt buồn thiu. Minh thở dài nói thẳng: "Mẹ ạ, không phải chúng con không muốn sinh con. Nhưng Sunny thì còn nhỏ, giờ có thêm con mọn cả vợ con và mẹ sẽ vất vả. Hơn nữa sức khỏe của Phương chưa ổn định, con rất sợ một điều bất trắc nào đó xảy ra. Thú thật với mẹ, con không thể sống thiếu vợ được. Nói dại dột giờ mà nhắm mắt sinh thêm 1 đứa con, rồi phải làm gà trống nuôi con, con không thể làm được đâu!".
Mẹ Minh im bặt. Sau hôm ấy bà như hiểu ra, chẳng còn giục con dâu đẻ nữa. Hiểu ý mẹ, Phương cũng lựa lời, lựa thời gian tâm sự thêm với bà. Nhờ đó mà mẹ Minh cũng mới hiểu và thấy thương con dâu. Một ngày bà tự nói với Phương: "Cháu nào cũng là cháu, con gái mà tu chí làm người còn hơn con trai phá phách, lêu lổng".
Phương ôm mẹ chồng rơm rớm nước mắt. Cô biết là bà đang tự an ủi mình. Bản thân cô cũng nào muốn chồng mất gốc. Thế nên Phương vẫn chăm chỉ rè
Theo Mai Mai/Helino

>> xem thêm

Bình luận(0)