Trước khi Khôi cưới Hương, mẹ anh khó chịu cấm đoán suốt 2 năm. Nguyên nhân cũng chỉ vì Hương xuất thân nông thôn, trong khi mẹ anh đã nhắm sẵn một mối tương xứng cho anh. Bà gặp Hương rồi, cũng không chịu thừa nhận ưu điểm của cô. Dù là con gái quê nhưng Hương rất xinh đẹp, nhà có điều kiện, công việc cũng tốt.
Sau khi kết hôn, bố mẹ Hương cho cô của hồi môn khá hậu hĩnh. Mẹ chồng vẫn ngấm nguýt: "Giàu nhà quê không bằng ngồi lê thành phố. Cô tốt số lắm mới lấy được thằng Khôi đấy. Sớm mà sinh cháu nối dõi cho chúng tôi".
Lúc Hương có bầu, không may là cô nghén rất nặng. Khôi lại phải đi công tác xa 2 tháng liên tục. Hương mệt quá nên xin nghỉ việc không lương để dưỡng thai theo yêu cầu của bác sĩ. Ở nhà, mẹ chồng nàng dâu càng căng thắng. Chẳng hiểu bà nấu ăn kiểu gì mà Hương luôn thấy đau bụng âm ỉ. Cô nói khéo thì bà bảo cô "khảnh ăn" rồi giở thói tiểu thư. Con gái nhà quê mà làm như quen ăn ngon nên không nuốt nổi món bà nấu.
|
Ảnh minh họa. |
Thực Hương cũng muốn tự xuống bếp nấu ăn, nhưng cô ngồi dậy còn không xong, suốt ngày buồn nôn, chóng mặt, ăn không được lại thêm đau bụng lâm râm nên xanh xao như tàu lá.
Mỗi lần Khôi gọi về, mẹ chồng lại tranh thủ kể tội con dâu. Nghe mẹ chồng nói: "Người ta cũng chửa, cũng đẻ, có ai khó chiều như nó không? Mẹ nấu món gì cũng chê không ăn. Suốt ngày kêu đau bụng rồi nằm nghỉ", Hương chỉ biết khóc thầm. Cô đâu có muốn khó dễ với bà, sao bà cũng là phụ nữ mà không hiểu cho nỗi khổ của cô.
Quá đáng hơn, hôm ấy Hương lên cơn đau bụng dữ dội. Cô mếu máo kể với mẹ chồng, nhờ bà đưa đi khám thì bà từ chối: "Thôi đi cô, nghỉ làm không lương đã không có tiền còn suốt ngày đi khám. Khám định kỳ là được rồi. Tôi không hơi sức phục vụ cô. Đợi tháng sau chồng cô về rồi đi khám cũng được". Đau đớn quá, Hương khóc nấc lên. Đến buổi tối thì cô ngất xỉu nên bố mẹ chồng vội vàng đưa đi viện.
Khi trở về, Khôi lạnh nhạt bảo cô: "Em làm sao mà khó chiều thế. Không chịu ăn uống đến mức sảy thai rồi. Em có thương con không? Hay em chỉ biết nghĩ cho bản thân". Hương khóc nghẹn ngào, cô không biết phải nói gì với Khôi.
Mẹ chồng dù chẳng ưa gì con dâu nhưng cũng muốn thể hiện mình chăm nom vất vả. Bà nấu cơm mang vào viện. Vừa mở cặp lồng cơm, Khôi hốt hoảng hỏi xem Hương ăn món này bao lâu rồi. Mẹ chồng đon đả cười bảo chiều lắm, ngày nào cũng được ăn những món này để sau này lợi sữa. Lúc bấy giờ, cô y tá cũng nhìn vào âu cơm mới kêu trời: "Bác ơi, đu đủ xanh được khuyên là lợi sữa sau sinh. Ngày nào bác cũng bắt cô ấy ăn đu đủ. Cô ấy đã nghén nên yếu ớt, thêm món này thì có thể là nguyên nhân gây mất con đấy".
Khôi thì nổi giận đùng đùng với mẹ. Nhìn sang anh thấy vợ lặng lẽ lau nước mắt, thì thào nói: "Em đã bảo không nên ăn đu đủ xanh, nhưng mẹ quát em là trứng khôn hơn vịt. Mẹ bảo lúc bầu mẹ ăn suốt mà anh rất khỏe mạnh. Mẹ còn bảo em là cây độc không ra trái".
Lúc bấy giờ mẹ chồng mới tái mặt nhìn con trai và con dâu. Hóa ra, chỉ vì không hiểu biết mà bà đã hại con. Chỉ vì bà cố chấp, coi thường con dâu nên không quan tâm nó nói gì. Giờ có ân hận thì đã muộn. Khôi nhìn bà đầy giận dữ và nói đúng một câu: "Chúng con sẽ chuyển ra ở riêng. Sau này vợ con có bầu con sẽ tự tay chăm sóc cô ấy".