Khoảnh khắc vợ khiến chồng "chết đứng" trên phiên tòa ly hôn

Google News

Và đúng như những gì đã thỏa thuận, chị để anh thoải mái cặp kè với hết kiều nữ nọ đến chân dài kia. Nhưng đến ngày ra tòa ly hôn, chị làm anh chết lặng với mọi thứ chị đã sắp xếp từ lúc nào.

Tôi được nghe câu chuyện của chị vào một ngày mưa bão - một chuyện tình yêu tan vỡ và kết thúc bi thảm. Thật kì lạ, tôi lại không hề thấy buồn, có lẽ bất cứ ai cũng sẽ cho rằng chị đúng, chị quá bản lĩnh nhưng sâu thẳm trong đôi mắt chị, tôi nhận ra nỗi đau chưa bao giờ nguôi.
Chị với anh có thể nói là môn đăng hậu đối, không phải bởi gái tiểu thư gặp trai công tử mà cái hoàn cảnh của hai anh chị nó quá nghèo. Anh chị bên nhau từ hai bàn tay trắng, cùng nhau xây đắp tổ ấm từ những đêm thức trắng đóng gạch bi để xây được căn nhà ngói đầu tiên, từ những mâm cơm chỉ vẻn vẹn bát canh mướp nấu suông cùng vài hột lạc và bát cà pháo. Đấy, anh chị cứ thế mà sống, mà đi lên bằng những mồ hôi nước mắt, bằng sự đồng cam cộng khổ.
Ngày trước, cách đây bao nhiêu năm mà tôi cũng chẳng nhớ nổi, sáng nào cũng 4 giờ, anh dậy sớm đèo gạo từ quê lên cho chị bán, trưa anh lại về bếp núc mang cơm ra tận chợ cho chị ăn. Vất cả, cùng cực, khó khăn là vậy mà chẳng bao giờ hàng xóm thấy anh chị cãi nhau, con cái thì đứa nào cũng ngoan ngoãn, học giỏi.
Thời gian dần trôi, công sức lao động vất vả cùng một chút may mắn đã giúp anh chị có được một kho nho nhỏ để phân phối gạo trong tỉnh. Anh chị vẫn yêu nhau, vẫn lau mồ hôi cho nhau sau mỗi giờ làm thêm mệt nhọc, nhìn nụ cười ấy tôi biết tình yêu đã giúp họ đi lên vững vàng.
Khoanh khac vo khien chong
Ảnh minh họa. 
Vài năm sau, việc buôn bán của anh chị phát đạt, các cơ sở nhân lên liên tục, gạo nhà chị còn xuất khẩu sang cả nước ngoài. Nhưng lạ thay không mấy ai còn nhìn thấy chị lau mồ hôi cho anh, anh bê cơm cho chị nữa. Việc "thăng chức" lên ông bà chủ lớn đã khiến mọi thứ thay đổi thật rồi.
Ngày xưa, anh dùng cái xe cũ cọc cạch mà phải đi bê đất mấy tháng mới mua được để chở gạo hàng ngày cho chị thì giờ đây vẫn là anh, nhưng là trên con Lexus 5 tỷ để chở bồ. Nghịch cảnh thật!
Ngày chị phát hiện ra anh ngoại tình, chị đã nói chuyện thẳng thắn với anh, chị không làm rùm beng lên bởi chị vẫn muốn cứu vãn gia đình. Nhưng không thể ngờ nổi, anh đã nói với chị thế này: "Giờ chúng ta khấm khá rồi, con cái cũng đã trưởng thành, ngày trước khổ sở em cũng chịu nhiều thiệt thòi, giờ thoải mái đi. Em hãy cứ làm gì mà em muốn: shopping, đi du lịch hay tìm mấy gã trai trẻ mà đổi gió, anh không can thiệp. Và ngược lại, anh cũng thế, hưởng thụ để bù lại thanh xuân đi em".
Chị sốc đến chết lặng, anh vừa nói cái gì vậy? Tiền đã làm anh đánh mất hết bản thân rồi ư? Hào nhoáng hiện tại đã làm anh quên sạch mọi cố gắng trong quá khứ rồi sao? Thật nực cười! Anh công khai chuyện ngoại tình và "khuyên" chị cũng nên tìm một niềm vui mới đấy. Chị đau đến ngã khụy, chồng chị của ngày xưa "chết" thật rồi.
Và đúng như những gì đã thỏa thuận, chị để anh thoải mái cặp kè với hết kiều nữ nọ đến chân dài kia. Chị sống một cuộc sống của riêng chị, làm những thứ chị thấy thoải mái và thanh thản. Anh có vẻ cũng rất hài lòng với cách ứng xử của chị, cuộc sống của anh giờ chỉ cần vậy thôi.
Rồi một ngày tòa án gọi anh lên giải quyết vụ ly hôn đơn phương. Anh cũng thấy lạ lắm vì anh không có ý định bỏ vợ. Anh tìm cách nói chuyện trực tiếp với chị nhưng vô ích. Bỗng chốc anh nhận ra, người từng đầu ấp tay gối, từng đồng cam cộng khổ với mình sao bỗng nhiên trở nên xa cách vậy.
Tòa gọi hòa giải nhiều lần nhưng chị nhất quyết không đồng ý. Chị đã thu thập được một loạt bằng chứng ngoại tình của anh. Không còn cách nào khác, anh đành chấp nhận phán quyết của tòa án.
Đến phần chia tài sản, anh bàng hoàng khi được biết mọi tài sản giá trị đã sang tên chị. Hoá ra vì anh ham rượu, vì anh mê gái nên chẳng biết từ lúc nào anh dễ dàng tự kí tên vào các giấy tờ mà chị đưa, dù sao vẫn là vợ chồng, anh cũng đâu quá đề phòng. Và giờ đây anh nhận ra thì đã quá muộn rồi.
"Anh ngạc nhiên lắm phải không? Cái gì cũng có cái giá của nó. Đây là cái giá của việc anh bỏ vợ, bỏ con để được sống tự do bên các cô nhân tình. Tôi đã làm đúng như những gì anh muốn, không đánh ghen, không ồn ào nhưng không có nghĩa là tôi vô cảm. Mọi sự cố gắng, tình yêu và niềm tin của tôi đã bị anh một nhát dao mà đâm nát. Đừng nghĩ trước đây anh bỏ công bỏ sức mà giờ có kinh tế là anh được một tay vung đến trời. Cái gì cũng phải xây dựng, vun đắp và gìn giữ".
Anh cúi mặt lặng thinh. Chị để cho anh chiếc ô tô anh đang sở hữu coi như làm vốn sinh nhai. Thế là chị đã quá tử tế với gạ chồng bội bạc rồi.
Chị đứng lên, trên mình chị là một bộ quần áo rất đỗi bình thường, chị nhoẻn cười chào tôi rồi nhanh chóng rời bước. Tôi ngẫm lại câu chị nói thật chẳng sai: "Chỉ đàn bà không thể làm ra tiền mới cần người đàn ông có tiền, còn đàn bà tự chủ tài chính thì cần người đàn ông có tâm. Mà tâm đức đã không còn thì chẳng khác gì thứ bỏ đi. Giữ làm gì cho thêm chật nhà".
Theo Helino

>> xem thêm

Bình luận(0)