Nhà tôi có hai chị em, chị tôi hơn tôi 10 tuổi, chị ấy cũng từng là một cô gái xinh đẹp tự tin nhưng trời xanh ghen với phận má hồng. Chị có cuộc sống hôn nhân không được suôn sẻ như mọi người. Sau khi ra trường chị kiếm được công việc lương rất cao, lúc đó cả gia đình tôi được nhờ chị ấy, rồi chị yêu giám đốc của công ty đó. Ông ta có con lớn nhưng vợ đã qua đời từ mấy năm trước.
Đến khi hai người có con quyết định làm đám cưới thì đùng một cái ông ta hủy hôn bắt ép chị tôi phải phá thai. Chị tôi thương đứa trẻ và thương chính bản thân mình sợ phá thai quá lớn sau này sẽ không có con. Bỏ ngoài tai những tiếng xì xào chị quyết định về quê sinh con và ở luôn quê hương để lập nghiệp không trở lại thành phố nữa. Có lần tôi cũng muốn hỏi về nguyên nhân chị chia tay với tay giám đốc đó nhưng chị chỉ chực khóc không nói nên lời khiến tôi sợ chị buồn không dám hỏi nữa.
|
Bỏ ngoài tai những tiếng xì xào chị quyết định về quê sinh con và ở luôn quê hương để lập nghiệp không trở lại thành phố nữa (Ảnh minh họa) |
Với nghị lực chị tôi một tay gây dựng một xưởng sản xuất đồ mây tre đan, nhờ những đồng tiền của chị tôi lại được đi học tiếp đại học. Chị quá tốt với tôi, trong lòng tôi chị như là thần tượng để mình tiến lên. Dù có nhiều người đàn ông muốn cưới chị làm vợ nhưng chị phớt lờ tất cả bọn họ, chị bảo:
- Trai chưa vợ thì họ trẻ con không hợp với chị, đàn ông vợ chết đều cùng một loại còn đàn ông bỏ vợ thì chắc anh ta phải có khuyết điểm gì đó.
- Nói như chị thì ở vậy cho khỏe.
- Ừ chị sẽ ở vậy nuôi con và bố mẹ suốt đời cho em thoải mái bay nhảy đấy.
Hai chị em nhìn nhau cười hạnh phúc lâu lắm rồi mới nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của chị. Tôi và Vân yêu nhau cũng đã 3 năm rồi, gia đình cô ấy giàu có, mẹ cô ấy đã mất một mình bố nuôi 3 chị em Vân ăn học đâu ra đấy, là chị cả trong gia đình nên em ấy rất đảm đang tháo vát việc gì cũng biết làm hết khiến tôi càng ngưỡng mộ em hơn. Sau nhiều lần hứa hẹn với em cuối cùng tôi cũng đưa Vân về ra mắt gia đình, khỏi phải nói bố mẹ tôi vui đến mức nào, vừa thấy con dâu tương lai mẹ tôi đã niềm nở tiếp chuyện:
- Bạn gái con nhìn cao ráo xinh xắn đáo để nhỉ, thằng cu Tý nhà mình trông thế mà khéo chọn ra phết.
- Mẹ này con lớn rồi sao suốt ngày mẹ gọi là cu Tý vậy, thế con lấy sao được vợ.
- Buồn cười quá, em biết bí danh của anh rồi nhá, lần sau em sẽ gọi là cu Tý.
Vân trọc ghẹo tôi, thế là tôi đuổi đánh em, đúng lúc đó chị gái tôi về, vừa nhìn thấy Vân mặt chị tôi đỏ ửng lên rồi như phát điên lên:
- Mày cút khỏi nhà tao ngay, nhanh lên.
Trong lúc mọi người ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì chị chạy thẳng ra vườn và nhặt được một chiếc gậy rất to cứ nhắm thẳng vào Vân mà đuổi đánh khiến tôi và bố mẹ ra sức ngăn:
- Con gái có chuyện gì thì từ từ hãy nói.
- Chị có bị điên không đấy, cô ấy ở thành phố về còn chị ở quê không quen biết nhau thì làm gì có thù oán gì mà đánh Vân như thế.
- Chính đứa con gái này đã hủy cả cuộc đời của mẹ con tao, chính mày đã khiến đứa con tao sinh ra không có bố thậm chí bố nó còn không muốn có đứa con này trên đời nữa cơ.
- Chị hãy dừng lại nói đầu đuôi câu chuyện cho mọi người biết, chị cứ đánh đuổi gào thét như thế khiến em sợ lắm.
Giằng được chiếc gậy trên tay chị lúc ấy chị mới chịu dừng lại, lúc này chị ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc nức nở, Vân thì sợ quá im lặng không nói gì, tôi lại gần chị gái vỗ về để hỏi cho ra nhẽ. Khi cơn khóc nguôi ngoai chị mới bắt đầu kể:
- Chị định quên hết quá khứ đi để làm lại từ đầu không ngờ cô ta xuất hiện khiến chị không thể quên được. Ngày ấy bố cô ta và chị yêu nhau thắm thiết lắm, nào ngờ khi đến ra mắt mấy đứa con của anh ta thì chính đứa con gái này, vẫn cái mặt đấy như in vào trong đầu chị, chị không thể quên được cái ngày đấy. Lúc đầu nó giận không ăn cơm rồi bố nó đánh bắt nó xuống ăn. Chị đang bê bát canh nóng hớn hở cười chào nó ai ngờ nó giả vờ ngã để rồi bát canh nóng dội vào người chị thật may cái thai không sao. Ngay sau đó nó chạy xuống bếp cầm vật gì đó rồi vào thẳng trong phòng ngồi lỳ ở đó.
Nó gào khóc:
- Bố không được lấy người đàn bà khác thay thế mẹ nếu không con sẽ chết ở đây cho bố xem.
Nó vừa nói vừa hét lên:
- Con chết đây!
Chị và anh ấy ở ngoài sợ xanh mắt lại, chẳng biết làm gì nữa rồi anh buột miệng:
- Được rồi bố đầu hàng con, đừng làm điều gì dại dột, bố yêu thương con nhất mà, hãy mở cửa ra cho bố đi con.
- Bố phải bỏ cô ta rồi con mới mở cửa, ôi đau quá, máu... máu nhiều quá bố ơi cứu con với.
- Mở cửa ra con, được rồi bố sẽ chia tay cô ấy, bố mất mẹ con rồi bây giờ bố không muốn mất con nữa đâu mở cửa đi.
- Nhưng cô ta vẫn còn mang giọt máu của bố thì để cho cô ta đẻ cho bố đứa con khác để con chết quách đi cho xong. Đau quá bố ơi con sắp chết rồi.
- Mở cửa ra con ơi, bố sẽ làm tất cả vì con bố sẽ không thể mất con được, bố sẽ bắt cô ấy bỏ đứa con và chia tay cô ấy ngay lập tức.
Đứng bên cạnh nghe bố con nó đối đáp mà chị như phát điên lên, thương cho bản thân mình, thương cho đứa con trong bụng, uất hận vì yêu nhầm người, chưa kịp chảy nước mắt hắn ta đã quay sang chị gầm rú lên:
- Cô đi đi tôi không cần mẹ con cô nữa hãy bỏ đứa con trong bụng đi tôi cần con gái tôi hơn.
Lời anh vừa dứt thì cánh cửa bật mở, anh ôm trầm lấy con gái, nhìn cánh tay nó máu me chảy đầy khiến tôi sợ hãi vội vã tìm cái gì băng bó cho nó nào ngờ khi quay trở lại anh hất tôi ra mà chửi:
- Tôi bảo cô rời khỏi ngôi nhà này cơ mà sao lại lảng vảng ở đây.
- Nhưng con bé đang chảy máu mà.
- Có đi mau lên không, tôi nói không cần mẹ con cô nữa mà tôi cần con gái tôi hơn.
- Anh nói thật đó sao, anh bỏ em thật à, em yêu anh lắm mà, chẳng nhẽ chỉ vì đứa con gái mà anh bỏ mẹ con em sao?
Anh đuổi chị rồi bế đứa con lên xe ô tô chở đi bệnh viện, trước khi đóng cửa xe anh còn ngoái cổ bắt chị bỏ bằng được đứa con. Sợ anh ta sẽ hại hai mẹ con thế là chị phải vội vã trở về quê. Nhìn Vân cô ấy vẫn im lặng, tôi liền đến bên em kéo tay áo lên thì đúng là có rất nhiều vết sẹo cứa trên tay. Tưởng Vân sẽ nói lời xin lỗi chị gái tôi để cầu xin tha thứ nhưng mặt em vẫn trơ ra như thể việc làm của mình đúng, khiến tôi uất hận thay cho chị buột miệng nói ra:
- Anh nghĩ kỹ rồi chúng mình chia tay ở đây thôi, anh không thể yêu em được nữa.
- Anh nói gì anh chia tay em sao, chuyện của chị ấy sao lại liên quan đến tình yêu của chúng ta được với lại khi đó là em còn nhỏ chưa nghĩ thấu bây giờ em khôn rồi nếu bố muốn quay lại với chị ấy em ủng hộ mà.
- Em ạ chị anh đã cho anh có được ngày hôm nay anh không thể ăn cháo đá bát, với lại bản tính ích kỷ nham hiểm của con người khó thay đổi lắm, nếu em đã nghĩ thông thoáng rồi tại sao đến giờ này bố em vẫn ở vậy trong khi mẹ em mất cũng lâu rồi.
Vân quỳ sụp xuống chân tôi cầu xin tôi tha thứ, nhưng nhìn ánh mắt căm hờn của chị gái khiến tôi không đủ dũng cảm để nối tiếp tình yêu với Vân dù biết vẫn còn yêu em nhưng tình tôi không thể làm chị ấy đau một lần nữa.