Hãi hùng mẹ chồng keo kiệt, con dâu buộc phải ly hôn

Google News

Cuối cùng tôi cũng phải đi đến quyết định ly hôn. Chia tay anh, không phải vì đã hết yêu mà vì tôi đã không còn sức để chịu đựng sống chung cùng người mẹ chồng. Người đã gián tiếp phá vỡ hạnh phúc của gia đình tôi.

Tôi là đứa con gái tỉnh lẻ, hiền lành, nhút nhát và có phần cam chịu. Học hết cấp 3, không đỗ ĐH, tôi lên Hà Nội làm công nhân và kết hôn với anh một chàng trai Hà Thành bảnh bao có nhà mặt phố. Ai cũng nói tôi giống như “chuột sa chĩnh gạo”. Anh làm việc bên lĩnh vực ngân hàng, thu nhập cũng khá tốt và anh cũng rất yêu thương tôi. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất ở anh - khuyết điểm đã giết chết tình yêu và hôn nhân của chúng tôi đó chính là: Mẹ anh – mẹ chồng tôi sau này.
Mẹ chồng tôi làm mẹ đơn thân ngay từ khi chồng tôi có mặt trên đời. Bố chồng tôi là một người đàn ông phụ bạc, khi biết bà có con, ông đã bỏ bà để đi theo một người phụ nữ khác. Bà không có một đám cưới, chưa từng có một người mang danh nghĩa chồng để chia sẻ, gánh vác cùng. Cuộc sống vất vả, kiên cường của một người mẹ đơn thân cũng khiến bà có cái nhìn khắc nghiệt hơn về mọi thứ, đặc biệt là con dâu.
Mẹ chồng tôi quản lý tiền nong và chi tiêu trong gia đình (ảnh minh họa: IT) 
 Ngày tôi bước vào nhà anh, bà tuyên bố... xanh rờn: Bà chỉ có duy nhất anh là chỗ dựa, nên điều đầu tiên là không có chuyện ra ở riêng, điều thứ hai là kinh tế gia đình bà sẽ giữ và “điều hành” giúp vợ chồng tôi cho đến khi nào bà già yếu và không đủ sức nữa.
Có thể vì yêu anh đến mù quáng, lại cảm thấy “lép vế” nên lúc ấy, tôi không nghĩ gì, cũng không phản kháng, chỉ đơn giản nghĩ rằng có bà bao quát, chăm chút, vợ chồng tôi càng rảnh thời gian đi làm, kiếm tiền. Nhưng sau này, tôi mới ngỡ ra chính tôi đã tự đút đầu vào rọ, cái rọ không có lối thoát.
Vợ chồng tôi đi làm và hàng tháng mang lương về đưa cho bà, bà sẽ đưa lại cho chúng tôi một ít để chi tiêu những thứ lặt vặt. Số còn lại bà chia ra từng khoản, khoản sẽ dùng để sinh hoạt, khoản dùng để mua sắm những thứ cần thiết và ốm đau, còn bao nhiêu và bỏ hết vào sổ tiết kiệm mang tên bà. Chồng tôi có giải thích, chính nhờ khả năng buôn bán cùng cách chi tiêu khoa học, chắt bóp tiết kiệm này mà một tay bà đã xây dựng được cơ ngơi và nuôi anh ăn học thành người. Tôi cũng gật gù nghĩ cũng phải.
Nhưng điều đó không có gì đáng nói, nếu như không có chuyện bà can thiệp cả vào số tiền ít ỏi đưa lại cho chúng tôi để chi tiêu lặt vặt. Mỗi lần tôi mua cái váy mới, cái túi xách hay đôi giầy mới, thậm chí mua quần áo cho anh bà đều ra lườm vào nguýt và tỏ vẻ chê bôi, tiếc của và nói đắt – rẻ.
Cũng vì thái độ đó của mẹ chồng tôi mà tôi không dám bỏ tiền ra mua sắm gì sau đó nữa. Quần áo ăn mặc cũng đơn giản, đồ cá nhân của chồng tôi sau đó để mẹ tôi mua hết. Nhìn vợ chồng tôi không ai nghĩ là gia đình khá giả, có nhà mặt phố.
Cứ hết giờ làm tôi cun cút về nhà cơm nước, không giao du, quan hệ với ai cả. Bố mẹ tôi ốm đau, anh chị em tôi có việc hiếu – hỉ, tôi cũng phải nói khó với mẹ chồng để được trích tiền lương tháng đó của mình ra để dùng trước khi đưa cho bà.
Cũng có lần tôi nói chuyện với chồng về những bất tiện này, thương tôi, tháng đó chồng tôi giấu diếm tiền làm thêm để đưa riêng cho tôi. Chẳng hiểu sao mẹ chồng tôi biết được, bà gào khóc ầm ỹ và nói rằng con trai bất hiếu, rằng chúng tôi không coi bà ra gì. Bà đổ cho tôi là có âm mưu gì giấu diếm tiền nong đem về cho nhà đẻ. Mặc dù chồng có nói thế nào, bà cũng không tin và còn nói anh là ... đồ phản bội.
Tôi khóc mất mấy ngày, chán nản không buồn ăn uống. Rồi đỉnh điểm khi tôi có bầu đứa con đầu tiên, khi thai được 3 tháng, do không cẩn thận, tôi trượt cầu thang sảy thai, băng huyết và phải vào viện đề điều trị. Điều đau đớn nhất là sau lần ấy tôi nhận được tin sét đánh tôi sẽ rất khó có con một lần nữa.
Bố mẹ tôi ở quê lục đục khăn gói lên thăm tôi. Nhìn thấy con gái, xanh xao, tiều tụy, đến cái... bỉm để đóng khi nằm viện cũng phải ngửa tay xin mẹ chồng, bố mẹ tôi đau lòng lắm. Không thương xót tôi, mẹ chồng tôi còn đay nghiến việc sảy thai là do lỗi của tôi.
Bà nói xa nói gần rằng tôi không còn khả năng sinh con nữa thì nhà bà sẽ tuyệt tự nếu không cho chồng tôi lấy vợ khác. Chồng tôi thương tôi nhưng nghe mẹ nói thì câm nín không bênh tôi một lời nào.
Thất vọng vì chồng, đau đớn vì mất con, tôi quyết tâm rũ bỏ tất cả để bước ra khỏi căn nhà ấy. Tất cả tiền bạc, vốn liếng của tôi suốt mấy năm trời mẹ chồng tôi không đưa lại dù chỉ một đồng, tôi sẽ bắt đầu lại cuộc đời với hai bàn tay trắng, nhưng lòng tôi thanh thản...
Theo Hoàng Phương/Dân Việt

>> xem thêm

Bình luận(0)