Ngày lấy Nam, ai cũng cho rằng Thảo là người may mắn bởi gia đình nhà chồng giàu có, nhà cửa xe cộ đã sắm đầy đủ, coi như nhẹ gánh cả cuộc đời.
Nhưng có ai ngờ, Nam là một chàng công tử nhà giàu, ăn chơi trác táng. Thấy Thảo xinh đẹp, anh ta vội vàng cưa cẩm. Nhưng khi có được cô rồi, Nam lại cảm thấy chán ghét, nhạt nhẽo. Anh ta buộc lòng lấy Thảo vì cô trót mang bầu. Nhưng đêm tân hôn, Thảo khóc đến nấc nghẹn vì chồng mình bỏ đi bar cùng bạn bè, mặc cho cô nằm lạnh lẽo trong không gian xa lạ.
Những tháng ngày làm dâu của Thảo cũng không vui vẻ gì. Mẹ chồng không thích Thảo vì cho rằng cô là gái quê, gia đình không có điều kiện làm sao trợ thủ đắc lực cho sự nghiệp của con trai bà. Hơn nữa bà nghĩ Thảo hám của nên mới cố tình có thai để bước chân vào gia đình danh giá. Chính vì vậy bà chỉ coi con dâu là kẻ ở trong nhà. Mọi việc từ cơm nước đến giặt giũ, lau dọn nhà cửa... Thảo đều phải làm. Mẹ chồng còn cho giúp việc nghỉ luôn để Thảo thay thế. Bụng mang dạ chửa nhưng cô vẫn leo lên leo xuống căn nhà 6 tầng để lau dọn vệ sinh.
Thảo lấy chồng mà như không. Anh đi biền biệt cả ngày, chỉ đêm muộn mới về nhà nhưng lại trong tình trạng say lướt khướt. Thảo thay quần áo cho chồng, dọn dẹp những bãi nôn ô uế của anh, nghe anh lèo nhèo chửi rủa... Cứ như vậy đêm nào cô cũng phải 2-3 giờ sáng mới được đặt mình xuống giường nghỉ ngơi, sáng lại dậy rõ sớm để lo bữa sáng cho gia đình.
Nhiều lần bị mẹ chồng mắng nhiếc, chồng say xỉn sỉ nhục, Thảo uất hận quá định gọi điện về mẹ đẻ. Nhưng rồi cô lại thương bố mẹ già phải lo nghĩ cho mình. Thế là cô cúp máy. Có ai hỏi thăm, ai gọi điện, Thảo đều vui vẻ rằng: "Dạ Nam đúng là anh chồng quốc dân, còn mẹ chồng cháu chính là người tâm lý nhất đó ạ. Họ rất yêu thương và chăm lo cháu, nên mọi người không phải lo lắng". Nhưng thực tình, cô nhiều lần một mình ngồi khóc không thành tiếng.
Thảo sinh con gái, thế là mẹ chồng chẳng giữ ý nữa mà ghét luôn ra mặt. Cô ở viện 10 ngày thì bà chỉ lên thăm ngày đầu còn lại là mẹ đẻ của Thảo chăm. Chồng cô chỉ đảo qua một lát rồi lại đi. Thấy con gái gầy gò, xanh xao là bà đủ biết cuộc sống của Thảo những ngày qua thế nào. Bà khuyên con gái nên về ngoại tĩnh dưỡng cho hết cữ, nhưng Thảo không chịu. Cô vẫn giữ sĩ diện cho mình, cho bố mẹ. Còn mẹ Nam thì giãy nảy lên: "Về ngoại là về thế nào. Giúp việc nhà tôi tôi cũng cho nghỉ rồi. Nó về thì ai cơm nước, dọn dẹp nhà cửa".
Thương con gái, mẹ Thảo ở lại thay con làm việc nhà cho gia đình chồng. Hai mẹ con cô ôm nhau khóc uất nghẹn không biết bao nhiêu lần.