Dù chồng ngoại tình và con trai với mối tình trước, tôi cũng chấp nhận coi chuyện đó đơn giản cũng là một phần hoàn cảnh của người mình yêu.
Chồng tôi là một người đàn ông có tướng tá thư sinh, trí thức, anh ăn nói lại nho nhã, cử chỉ quan tâm dịu dàng, chu đáo… Trong mắt nhiều người, anh quá hoàn hảo để làm một người yêu lý tưởng. Nhưng anh lại không đủ hoàn hảo để làm một người chồng lý tưởng, bởi anh có một đứa con riêng.
|
Ảnh minh họa. |
Anh và người yêu cũ yêu nhau suốt 4 năm đằng đẵng. Cô gái ấy xinh xắn, sắc sảo nhưng theo anh lại “không thể làm dâu bởi quá chanh chua, không biết phép tắc”. Dù cô ta không thể làm dâu nhưng anh lại khiến cô ta được làm mẹ. Không rõ anh đã nói gì mà khiến cô ta chấp nhận sinh ra đứa con của anh khi chưa hề có được danh phận rõ ràng. Sau khi sinh con, cô ta cũng không thể “ép” anh cưới mình làm vợ nên đành chấp nhận cuộc sống hôn nhân “có danh không phận” lỡ làng.
Vốn là bạn thân của chị gái tôi, nên khi anh tiếp cận tôi không hề có chút mảy may nghi ngờ, chống cự. Anh đến và chiếm trọn vẹn tình cảm đầu đời của đứa con gái mới vừa bước qua tuổi đôi mươi là tôi. Tôi yêu và tin tưởng anh tuyệt đối, nên khi anh thú nhận đã có một con trai với mối tình trước, tôi cũng chấp nhận coi chuyện đó đơn giản cũng là một phần hoàn cảnh của người mình yêu.
Chúng tôi cưới nhau sau bao lời ngăn cản không thành của bố mẹ đằng gái. Anh chuyển đến sống cùng tôi, còn đứa con trai riêng ở cùng mẹ nó. Chồng tôi vẫn đều đều qua lại chăm sóc và thực hiện đúng nghĩa vụ của người cha với con mình. Dù có không vui nhưng tôi hài lòng khi chồng mình sống có trách nhiệm như vậy. Sau khi chúng tôi có một cô con gái đầu lòng, những xích mích của cuộc sống hôn nhân bắt đầu lớn dần. Và đã không biết bao nhiêu lần, qua làn nước mắt, tôi phải nhìn anh quay lưng đến với “gia đình kia” của mình. Cô vợ hờ và đứa con trai hớn hở đón anh, khiến anh quên đi cuộc sống hôn nhân “tủn mủn, nhức đầu” của mình như lời anh vẫn công khai nói với tôi.
Và không biết từ lúc nào, thời gian anh ở cùng “gia đình kia” đã nhiều hơn cả khi anh về với mẹ con tôi. Trớ trêu thay, mẹ con tôi lại giống nhà “bà nhỏ”, còn ba người họ lại trở thành một gia đình hạnh phúc hoàn hảo trong mắt những người hàng xóm. Thực tại quá khốc liệt và phũ phàng khiến tôi không tài nào chấp nhận nổi, tôi như hóa điên khi thuyết phục đủ cách cũng không thể khiến anh hồi tâm chuyển ý. Từ một người chỉ biết đường đi từ nhà đến chợ và loanh quanh góc bếp, tôi hùng hổ đi tìm người đàn bà riêng của chồng mình. Quả thật, chỉ đến khi gặp chị ta tôi mới biết mình có thể thốt ra những lời thóa mạ đến ghê người như vậy. Chị ta nghênh ngang, xấc xược và ngoa ngoắt hơn tất thảy những người phụ nữ tôi từng biết, nên dĩ nhiên với chút “máu Hoạn Thư” mới nổi trong mình, tôi không phải là đối thủ có thể đứng ngang hàng với chị ta. Còn chồng tôi, anh luôn tìm cách trốn chạy khỏi những cuộc chạm trán ấy giữa hai người đàn bà và không hề lên tiếng bênh vực bất cứ ai.
Cuộc sống vợ chồng tôi không hề được thoài mái bởi với tôi giờ đây không chỉ có công việc kiếm tiền, chăm còn, mà phần lớn sức lực tôi phải gồng mình lên trong cuộc chiến “giành lại chồng”. Cuộc chiến ấy đã kéo dài đúng bằng số tuổi của con gái tôi, 2 năm. Khoảng thời gian ngắn thôi nhưng đã bào mòn đến kiệt quệ sức lực trong tôi. Dù nhiều người khuyên tôi chấp nhận li dị đi, nhưng tôi không cam tâm. Đứa con trai gần ba tuổi, trắng trẻo và “tựa một khuôn đúc” với chồng tôi thường quấn quít bên bố nũng nịu: “Bố ơi! Bố ơi! Bố của con đâu rồi?”. Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc ấy của hai bố con là lòng tôi sắt lại. Và tôi nghĩ đến con gái mình. Tôi muốn con mình cũng được quyền nụng nịu bên cha nó như vậy trong suốt thời thơ ấu và những năm tháng dần trưởng thành của nó.
Còn một lý do nữa, sâu thẳm bên trong tôi biết rằng: dù anh có vô tình, nhu nhược hơn thế nữa… thì tôi vẫn yêu anh – người đàn ông hào hoa, lịch thiệp đã bước chân vào cuộc đời tôi từ những năm tháng thanh xuân, “người chồng hoàn hảo” duy nhất của cuộc đời tôi.