Anh lạnh lùng bảo:
- Thư, anh xin lỗi, nhưng anh không còn yêu em nữa. Anh nghĩ tình cảm thì không thể ép buộc được.
- Anh, sao anh lại vậy? Em cứ tưởng anh bảo năm nay sẽ làm đám cưới với em chứ?
- Anh thấy chúng mình không hợp nhau nhiều thứ, anh không thể tiếp tục với em nữa. Em hãy tìm một người khác rồi lập gia đình. Anh xin lỗi.
Khánh nói xong, không để cho tôi nói thêm câu nào đã phóng xe đi thẳng. Tôi điên lắm, gào rú, chửi rủa điên loạn. Thì ra mấy năm qua tôi đã hy sinh và yêu thương hắn một cách vô ích ư? Thì ra tôi đã nhìn nhầm người ư?
Khánh trong mắt tôi từ trước đến nay là người đàn hoàng, anh giỏi và chí thú làm ăn, tôi tin anh và tin vào tình yêu của chúng tôi, dù sao thì tôi cũng đã ở bên anh trong những khoảng thời gian khó khăn nhất.
Nhưng giờ đây, tôi đã bị hắn đá không thương tiếc, không một lời giải thích, chỉ là “không hợp”. Trời ơi, tôi không thấy buồn, chỉ thấy điên và tức, chỉ muốn lao đến đấm cho hắn ta một cái cho hả giận. Tôi cất công tìm hiểu xem sau khi chia tay tôi thì hắn ta như thế nào.
Bõ công mấy ngày lặn lội theo hắn, cuối cùng tôi cũng biết được lý do vì sao. Nhưng lúc này, sự thật trước mắt lại khiến tôi ngã quỵ. Thì ra hắn bỏ tôi là vì Hương – cô bạn thân nhất của tôi. Tôi thấy hai người đó cùng đi vào tiệm váy cưới, cùng đi mua nhẫn cưới và tôi đã hiểu tất cả.
Tôi chặn đường Hương, nó có vẻ bất ngờ khi thấy tôi xuất hiện ở cổng nhà lúc 11h đêm. Hương lắp bắp:
- Thư, sao Thư lại đến đây vào giờ này? Đi đường nguy hiểm lắm!
- Ừ, tao đến để vạch cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mày. Sao? Mày với anh Khánh yêu nhau khi nào mà tao không biết?
- Tao… tao định nói cho mày biết mấy lần nhưng không có cơ hội.
- Mày được lắm, tao không ngờ đấy. Thảo nào lão Khánh cứ nằng nặc đòi chia tay.
- Mày đừng như thế, không hợp thì anh ấy mới chia tay mày. Tình yêu ai ép buộc được cơ chứ? Tao cưới vào ngày 23, mày đến dự nhé.
- Mày đừng có nằm mơ.
Tôi tát cho Hương mấy cái rồi rồ ga đi về. Trên đường đi, nước mắt tôi dàn dụa. Thế là hết, trong cùng một lúc, tôi vừa mất người yêu vừa mất bạn thân. Nhưng sao tôi vẫn thấy không cam tâm. Tôi muốn cho hai con người đó biết rằng, tôi không phải là kiểu người dễ bị bắt nạt.
|
Tôi mặc váy cưới trăm triệu tiến vào lễ cưới của bạn thân để trả thù |
Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng lại quyết định sẽ đến đám cưới của cả hai. Tôi lấy số tiền mà trước đây Khánh đã chuyển vào tài khoản của mình để chuẩn bị làm đám cưới mua ngay chiếc váy cưới giá trăm triệu rồi trang điểm thật đẹp, tiến vào lễ cưới của Khánh và Hương. Dù có ra làm sao thì tôi cũng muốn cho mọi người thấy được bộ mặt của hai kẻ phản bội này.
Hôm đó, như dự đoán của tôi, cả lễ đường nín thở khi thấy tôi lộng lẫy bước vào lễ đường với bộ váy cưới trăm triệu. Dĩ nhiên là tôi đẹp nhất ở đó, Hương làm sao bằng tôi được, nó không xinh bằng tôi, cũng không gợi cảm bằng tôi. Tôi định sẽ úp cả cái bánh cưới vào mặt hai người rồi bỏ đi cho hả dạ. Nhưng khi tôi vừa bước vào thì Khánh tiến tới, đưa tay ra về phía tôi.
- Cô ấy có phải cô dâu của anh đâu mà anh biết? Hay em muốn anh cưới Hương?
- Nhanh nào cô dâu của anh, làm anh đợi mãi. Trễ giờ làm lễ 30 phút rồi.
Tôi ngớ người, cả lễ đường vỗ tay rầm rầm, Hương xuất hiện ở ghế khách mời trong bộ váy đen quý phái. Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Khánh đã cười tủm tỉm.
- Anh đoán đúng ngay mà, có lẽ anh nên đi làm đạo diễn.
- Ơ, thế này là sao?
- Nhanh lên làm lễ nào. Hôm nay cưới chỉ có bạn bè và chúng ta thôi, đúng như đám cưới mà em mong muốn nhé, bất ngờ và kịch tính
- Thế còn Hương?
Lúc đó mọi ngươi đã giục nên tôi không hỏi thêm được gì cứ cun cút theo Khánh lên lễ đường. Anh trao tôi chiếc nhẫn kim cương xinh xắn rồi thỏ thẻ: “Làm vợ anh nhé, từ nay bớt đanh đá đi một chút nghe chưa?”.
Tôi rơm rớm nước mắt, bao nhiêu khí thế lúc nãy đã tan như bọt biển, giờ tôi đang rưng rưng nghe từng lời tỏ tình của Khánh, còn Hương đứng dưới kia cứ đưa tay lên quệt nước mắt.
Sau này tôi mới biết vì suốt ngày tôi cứ nheo nhéo muốn có một đám cưới đặc biệt nên Khánh đã tạo ra vở kịch như trò ú tim này. Cũng may là tôi hiếu thắng, mặc v.áy tới để làm cho “ra ngô ra khoai” chứ không thì chẳng biết lúc đấy tôi sẽ cưới ở đâu nữa. Giờ đã có với nhau 2 đứa con nhưng khi nhớ lại đám cưới của mình tôi vẫn tủm tỉm cười một mình.