Tôi và anh yêu nhau hơn 1 năm thì quyết định đi tới hôn nhân. Vì hai nhà cách xa nhau tới 300 km nên bố mẹ anh xin kết hợp chuyện tới thăm nhà đồng thời cũng xin phép bàn tới lễ cưới của chúng tôi luôn. Hai bên gia đình dự định đám cưới sẽ diễn ra khoảng 4 tháng sau.
Thời gian đó anh không làm cạnh chỗ tôi nữa mà chuyển về quê làm. Hai đứa bọn tôi đã tính sau khi cưới thì về hết khu công nghiệp gần nhà anh để làm cho thuận lợi. Sau này sinh con thì bố mẹ anh sẽ chăm giúp chứ đi làm thuê trọ trên thành phố thì sẽ không ông bà nào lên chăm cho được.
Tôi hoàn toàn tin tưởng chồng sắp cưới với kế hoạch mà anh đã hoạch định sẵn. Khi chỉ còn 2 tháng nữa là đám cưới diễn ra, anh lên thành phố chụp ảnh cưới và đêm đó anh đã ở lại cùng tôi. 1 tháng sau tôi biết tin mình có bầu, tôi định gọi điện về cho người yêu báo tin vui nhưng không ngờ đúng ngày hôm đó, một người bạn làm cùng công ty với tôi và sống cùng làng với anh gọi điện cho tôi giọng hớt hải:
|
Mày đùa à, ảnh cưới bọn tao chụp rồi, anh chưa lên lấy được nên tao đang định mấy hôm nữa gửi xe về. Ảnh minh họa. |
- Tao vừa về quê hôm qua, sao tao thấy nhà ông Hùng (tên người yêu tôi) đang rục rịch chuẩn bị đám cưới cho ông ấy. Nghe đâu 1 tuần nữa là cưới, mà cô dâu là người cùng xã.
- Mày đùa à, ảnh cưới bọn tao chụp rồi, anh chưa lên lấy được nên tao đang định mấy hôm nữa gửi xe về.
- Lúc đầu tao cũng không tin nhưng mẹ tao khẳng định với tao mà, mày gọi về cho ông Hùng xem thực hư thế nào.
Tôi vội vã gọi điện về. Phải đến chục cuộc anh mới bắt máy. Tôi không khỏi choáng váng khi anh bảo đừng gửi ảnh về nữa, anh lấy vợ mới rồi, anh thấy bọn tôi không thể đến với nhau được vì có quá nhiều điểm không hợp. Tôi bắt anh kể điểm gì thì anh im lặng.
Tôi choáng váng tới ngã quỵ xuống đất. Mất khoảng 10 phút yên lặng tôi nói anh là tôi đã mang trong mình giọt máu của anh rồi. Cứ ngỡ anh sẽ nghĩ tới con mà thay đổi ai ngờ anh buông một câu lạnh lùng: “Có bầu thì bỏ đi, mà em ở trên đó 1 mình, chắc gì nó đã là con anh”. Lúc này tôi không thể giữ được bình tĩnh nữa, tôi chửi anh là thằng khốn nạn rồi nén vỡ tan tành chiếc điện thoại đang nghe cũng là chiếc điện thoại anh mua cho tôi.
2 ngày trời tôi nghỉ làm, không ăn không uống chỉ nằm khóc nức nở. Ngày thứ 3 thì đột nhiên bố mẹ tôi gọi điện, ông bà hỏi xem chuyện cưới xin thế nào mà chưa thấy phía bên nhà trai gọi lại để bàn bạc. Tôi đành phải nói vì bên ấy có việc gia đình đột xuất nên có thể hoãn lại tới cuối năm. Nghe giọng tôi khàn khàn vì khóc, tưởng tôi ốm bố mẹ lại động viên tôi phải giữ gìn sức khỏe, ăn uống cho tốt. Bố mẹ lúc nào cũng là người thương tôi nhất.
|
2 ngày trời tôi nghỉ làm, không ăn không uống chỉ nằm khóc nức nở. Ảnh minh họa. |
Tìm hiểu qua đứa bạn tôi biết anh yêu một cô gái con nhà giàu ở quê. Tệ hại hơn, anh lại nói với gia đình là tôi ở trên này có người khác và chủ động đòi chia tay. Thế nên bố mẹ anh đồng ý cho anh cưới cô gái kia và cũng không gọi điện gì cho nhà tôi nữa. Một con người bội bạc như thế, tôi thực sự chẳng thiết tha gì nữa, nhưng tôi không thể để cho anh ta vui vẻ trong ngày cưới của mình được.
Tôi quyết định làm một việc vào đúng ngày người yêu lấy vợ mới.
Hôm người yêu cưới vợ mới tôi ăn mặc thật đẹp trang điểm xinh xắn, tay ôm một bọc quà to đi dự lễ cưới người yêu dù không được mời. Khi cô dâu chú rể cùng nhau tiến vào hôn trường cũng là lúc tôi xuất hiện, trên tay bê tấm ảnh cưới có lồng khung cẩn thận mà tôi và anh ta mới chụp trước đó. Nhìn thấy tôi bê khung ảnh, cả họ nhà trai và nhà gái đều phải sửng sốt. Anh ta lao đến định nắm lấy tay tôi lôi ra ngoài nhưng vợ tương lai đang đứng bên cạnh anh ta đã ngăn lại. Tôi lúc này đã dũng cảm nói ra bộ mặt thật đê tiện của người đàn ông ấy trước tất cả mọi người.
Bố anh giận tới mức lao tới cho anh một cái bạt tai. Đám cưới bắt đầu hỗn loạn khi cô dâu khóc như mưa bỏ chạy. Nhà gái hủy hôn sau khi biết được bộ mặt thật của anh con rể. Bố mẹ người yêu xin lỗi tôi và gia đình, ông bà nhận cháu và mong tôi về làm dâu nhà họ.
Bố mẹ đẻ biết chuyện thì thương tôi lắm nhưng họ để tôi tự quyết định chứ không thúc ép. Bản thân tôi đã từ chối chuyện về nhà anh làm dâu vì thực sự tôi đã không còn chút tình cảm nào với con người bội bạc ấy nữa. Nhưng tôi có hứa với bố mẹ anh khi tôi sinh con ông bà có thể đến thăm cháu bình thường.
Tôi biết chấp nhận làm mẹ đơn thân khi mới 24 tuổi, đời tôi sẽ vô cùng vất vả nhưng tôi tin mình sẽ vượt qua được.