Ngay từ ngày về ra mắt, tôi đã không có thiện cảm với mẹ chồng. Bởi bà lộ rõ bản tính tham lam, thực dụng của mình. Hôm đó, tôi có mua một giỏ hoa quả đắt tiền để biếu bố mẹ Trung, coi như là quà gặp mặt.
Lúc tôi đến, mẹ Trung nhìn tôi một lượt để đánh giá cách ăn mặc, đầu tóc của tôi. Sau đó thì bà chú ý đến giỏ hoa quả. Mẹ chồng không ngần ngại hỏi tôi mua bao nhiêu tiền? Khi biết giá trị của món quà không dưới 1 triệu đồng thì bà không nói gì nữa. Nhưng tôi vô tình nghe được cuộc điện thoại của mẹ Trung trong nhà bếp với 1 người nào đó.
Bà nói: "Chị kiểm tra cho em xem đúng giỏ quà đó là 1 triệu không? Xem con bé ấy nói thật hay nói khống?" . Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, nhưng mẹ chồng lại tiếp lời: "À, thì ra con bé nói thật. Thế thì nó cũng thuộc dạng có tiền đấy nhỉ? Lát nó về em mang giỏ quả ra, chị bán hộ em nhé. 1 triệu thì lấy tiền mà tiêu chứ ăn thì phí quá... ".
Trong bữa ăn, mẹ Tuấn chỉ chăm chăm hỏi về tiền lương và thu nhập của tôi. Bà còn hỏi cả gia cảnh nhà tôi nữa. Những câu như: " Bố mẹ cháu làm gì? Có lương hưu không? Nhà có mấy anh em, sau này lấy chồng thì bố mẹ có hứa cho gì không?...", làm tôi vô cùng khó chịu. Chưa hết, bà còn dặn dò tôi phải giữ vốn liếng sau này lấy chồng, đừng tiêu hoang hay đưa cho bố mẹ đẻ giữ. Mẹ chồng còn nói thẳng, con gái về nhà người ta làm dâu mà tay trắng sẽ bị khinh rẻ...
Sau hôm ấy, tôi đã thấy chán nản, muốn chia tay Tuấn. Nhưng bạn trai lại nói đỡ cho bà ấy rằng: "Mẹ anh cả đời vất vả nuôi 4 đứa con ăn học nên bà quý trọng đồng tiền là điều đương nhiên. Sau này mình cũng sống riêng chứ có sống chung với mẹ đâu mà em lo". Tuấn còn đảm bảo rằng mẹ sẽ không bao giờ hỏi đến chuyện tiền nong nữa. Chính điều này giúp tôi yên tâm và quyết định lấy anh.
Hôm cưới, tôi được bố mẹ đẻ rồi mọi người trong nhà trao cho tổng cộng 2 cây vàng. Còn nhà Trung chỉ có mẹ chồng lên tặng con trai chiếc nhẫn 2 chỉ vàng mà thôi. Tôi để ý ánh mắt của mẹ Trung đang liếc trộm số vàng mà con dâu đeo trên người. Trong lòng tôi thầm cảm thấy coi thường.
Y như rằng, buổi tối, khi vợ chồng tôi vừa tắt đèn định đi ngủ thì mẹ chồng đập cửa ầm ầm. Thấy tiếng gõ cửa gấp gáp, Trung vội vàng ra mở cửa thì thấy mẹ anh đứng bên ngoài.
Vừa bước vào phòng, bà đã đi vào việc chính luôn: "2 đứa đưa vàng và tiền mừng cưới đây mẹ giữ. Chúng mày còn trẻ, chưa biết tiết kiệm, cầm 1 số tiền lớn như thế rồi lại tiêu pha hết. Đến lúc có việc thì không còn đồng nào. Đưa đây, mẹ đếm rồi giữ hộ, cần thì mẹ đưa cho".
Trung bối rối nhìn tôi vì không biết xử lý thế nào. Còn tôi nhẹ nhàng quay vào túi xách của mình lấy ra 1 tờ giấy rồi đưa cho mẹ chồng.
Tôi bình thản nói: "Ngay bây giờ bọn con đã cần đến tiền này rồi mẹ ạ. Anh Trung làm ăn thua lỗ, nợ người ta cả mấy trăm triệu. Anh ấy tâm sự với con chứ không dám nói với mẹ. Con nghĩ phận mình là vợ thì cũng nên san sẻ với chồng, nên con quyết định dùng số vàng và tiền mừng cưới để trả nợ cho anh ấy. Đây là tờ vay tiền của anh Trung, mẹ xem đi, trừ vàng và tiền mừng, còn thiếu hơn trăm triệu nữa mẹ ạ. Chúng con không muốn mẹ lo lắng nên đã giấu giếm".
Mẹ chồng đọc kĩ 1 lượt nội dung ghi trên tờ giấy. Đọc đến đâu bà tái mặt đến đó, cuối cùng chẳng nói được câu nào. Mẹ chồng ấp úng hỏi con trai: "Dạo này làm ăn thua lỗ thế hả con. Sao không nói với mẹ..." . Trung an ủi bà vài câu rồi khuyên mẹ mình về phòng ngủ sớm. Thấy chúng tôi còn thiếu hơn trăm triệu nữa mới trả hết nợ, nhưng mẹ chồng không nói gì. Bà chỉ lẳng lặng đi về phòng.
Thật ra, Trung đâu có nợ nần gì. Đây chỉ là 1 kế tôi chuẩn bị từ trước vì đoán được kiểu gì mẹ chồng cũng sẽ dòm ngó số tiền mừng và vàng cưới. Cũng may có Trung phối hợp ăn ý với tôi. Lần này mẹ chồng phải thất vọng rồi!