Anh là người đàn ông chăm chỉ, chu đáo, tình cảm, rất biết cách quan tâm người khác. Có lẽ sinh ra trong nghèo khó, lại là con cả trong nhà nên anh đã sớm hình thành tính cách như vậy.
Cưới nhau không bao lâu, công việc vừa mới tạm ổn định thì tôi mang bầu. Người ta mang bầu thì hạnh phúc hân hoan, còn tôi mang bầu trong lo lắng sợ hãi. Cứ vài tháng lại dọa sảy, lại nằm viện dưỡng thai. Sếp công ty tôi là phụ nữ, nhìn hoàn cảnh tôi thấy thương nên bảo tôi cứ an tâm nghỉ ngơi dưỡng thai, bất cứ lúc nào tôi có thể đi làm chị ấy đều sẽ đón nhận.
Vì là lần đầu mang thai, tính lại hay nghĩ ngợi lung tung, tôi mất ăn mất ngủ lo lắng và khóc nhiều. Kết quả là tôi sinh non khi cái thai chưa đầy 8 tháng tuổi. Bé sinh chưa đủ tháng, nhẹ cân, yếu ớt lại thêm bệnh vàng da nên sau sinh phải nằm viện điều trị. Trong thời gian đó bà nội bà ngoại ở quê thay phiên nhau lên giúp đỡ hai vợ chồng.
Có lẽ vì sinh non, mẹ lại ít sữa nên con tôi thể trạng yếu, đau ốm liên miên. Khi con 7 tháng tuổi, tôi dự định nhờ bà nội lên trông cho tôi đi làm trở lại. Để con tầm một tuổi cứng cáp hơn thì cho đi trẻ. Nhưng chồng tôi xót con nên khuyên tôi ở nhà chăm con, khi nào con lớn hơn rồi đi làm lại. Thời điểm đó chồng tôi vừa được thăng chức lên Phó giám đốc công ty, thu nhập tương đối khá. Tôi nghĩ mình có thể làm việc cả đời nhưng con chỉ có vài năm đầu cần mẹ chăm bẵm. Nghe chồng bàn hợp lý, tôi cũng quyết định ở nhà thêm một vài năm nữa.
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính. Con mới hai tuổi thì tôi lại mang bầu, lại chửa đẻ. Lần này tuy thai kỳ có thuận lợi hơn nhưng tôi nghén suốt 5 tháng đầu chả làm gì được. Sau đó là chuỗi ngày con mọn bỉm sữa tiếp nối. Một bà mẹ và hai đứa con mọn, không ai hỗ trợ thì mọi người hình dung xem sẽ cực như thế nào.
Ai đã từng ở nhà, mỗi tháng chờ chồng đưa tiền để chi tiêu sinh hoạt mới thấy nhiều lúc ức chế. Nhiều khi chồng chỉ hơi bóng gió một chút thôi cũng tủi thân, cũng khóc.
Mỗi lần hết tiền hỏi đến chồng, tôi sẽ lại nhận câu rất khó nghe: "Em tiêu cái gì mà nhanh thế?".
Tôi biết một mình chồng đi làm để lo cho cả nhà là vất vả nên cũng không dám tiêu hoang. Cái gì cần mới mua sắm, chủ yếu chăm cái ăn cái uống cho con thôi. Nhưng mỗi lần hết tiền hỏi đến chồng, tôi sẽ lại nhận câu rất khó nghe: "Em tiêu cái gì mà nhanh thế?".
Chồng tôi luôn tỏ ra bận rộn, nhiều bữa cuối tuần cũng không ở nhà, nói rằng đi gặp gỡ giao lưu mở rộng mối quan hệ. Một tối anh về, người nồng nặc mùi men. Tôi đưa anh vào giường nghỉ, đúng lúc điện thoại trong túi anh đổ chuông. Tin nhắn từ một người tên là "Rose" gửi tới: "Anh về tới nhà chưa? Nay anh uống nhiều quá đấy. Lần sau không uống được thì uống ít thôi kẻo mệt. Uống thế, đi về trên đường xe cộ làm người ta lo".
Tôi đọc tin nhắn, linh cảm một người vợ cho biết đây không phải là sự quan tâm bình thường. Tôi vào Zalo cô gái ấy, thấy rằng đó là một phụ nữ cũng chỉ tầm tuổi tôi, xinh đẹp, cũng đã có chồng và một con gái. Rốt cuộc chồng tôi và cô ấy có mối quan hệ như thế nào. Không phải họ đang có tình ý với nhau đấy chứ? Suy nghĩ ấy khiến tôi suốt đêm không ngủ.
Sáng mai, khi vừa thức dậy tôi liền hỏi chồng: "Rose là ai thế?". Chồng tôi ngây ngô hỏi lại: "Rose nào?", "Người phụ nữ hôm qua uống rượu cùng anh ấy, còn nhắn tin cho anh vì sợ anh về không an toàn". Nghe tới đó, chồng tôi liền đổi sắc mặt, vồ lấy điện thoại ở đầu giường. Sau một lúc mở xem, đọc, anh ấy nổi khùng với tôi:
- Em kiểm tra điện thoại của anh đấy à? Em học ở đâu cái thói xâm phạm sự riêng tư của người khác thế?
- Em không kiểm tra, chỉ là vô tình đọc được. Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc cô ta có mối quan hệ như thế nào với anh thì anh chưa nói.
- Quan hệ làm ăn, được chưa?
- Làm ăn mà quan tâm nhau kiểu đó à?
- Em thì biết cái gì mà nói. Mấy năm nay em chỉ ở nhà loanh quanh bỉm sữa, em hiểu gì các mối quan hệ ngoài xã hội mà nói. Người ta ít hơn em một tuổi, làm quản lý trong một tập đoàn, chồng giỏi, con ngoan mà thèm để ý tới anh à. Người thành đạt họ ứng xử khôn khéo thế đấy. Còn em, bằng từng này tuổi, ngoài việc đẻ hai đứa con ra thì em làm được gì? Em chẳng làm được gì cả. Em còn chẳng được là con số 0, em là con số âm.
Không biết mọi người cảm thấy thế nào nếu nghe được những lời như vậy từ chồng mình. Còn tôi lúc đó cảm giác như chết lặng. Những lời ấy không thể tin nổi lại phát ra từ miệng chồng tôi. Chao ôi, cái giọng điệu mỉa mai coi thường cay hơn cả ớt, đắng hơn cả thuốc này thật sự khiến tim tôi như đông lại vì đau đớn.
Và tôi nhận ra, tôi sai, tôi sai thật rồi. Phụ nữ ai chả sinh con, sao người khác vẫn đi làm, vẫn có sự nghiệp còn tôi lại không? Tại sao tôi lại nghĩ rằng có thể hoàn toàn dựa vào một người đàn ông mà vô tư sống chỉ vì anh ta là chồng mình? Tôi thương con, tôi muốn chăm lo cho con, nhưng nếu đến bản thân mình tôi còn chưa tự lo được thì tôi lo cho con kiểu gì?
Tôi sai nhiều đến độ người từng nói yêu tôi nhất, thương tôi nhất nay lại đem tôi mà so sánh với người đàn bà khác và chỉ cho tôi rằng tôi chẳng bằng con số 0. Tôi còn chờ gì nữa mà không sống cho ra sống, sống một cách đàng hoàng ý nghĩa.
Kì lạ, tính tôi vốn hay tủi thân, hay khóc. Nhưng khi nghe chồng nói những câu nói đó tôi lại không hề khóc, chỉ nhận ra mình thật ngu ngốc. Tôi bắt đầu liên hệ lại với sếp cũ. Thật may, chị ấy vẫn giữ lời hứa nhận tôi đi làm trở lại. Tôi tìm nhà trẻ để gửi hai đứa con, dù đứa sau chưa tròn một tuổi. Tôi mua sắm lại quần áo váy vóc, thứ mà mấy năm nay tôi không mua mới chỉ vì để tiết kiệm tiền và cũng vì chẳng đi đâu.
Tôi phải đi làm trở lại đã, phải ổn định mọi thứ đã. Sau đó mới dành thời gian để xem xét mối quan hệ giữa tôi với chồng nên giải quyết ra sao.