Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có những lần mắc phải sai lầm, quan trọng là phải biết nhìn nhận ra cái sai của mình để mà sửa và làm lại từ đầu. Tôi cũng vậy, tôi đã từng một lần lầm lỡ đến mức khó có thể tha thứ nhưng tôi vẫn gắng gượng đứng lên bắt đầu lại từ đầu nhưng oái oăm thay, số phận cứ trêu ngươi tôi không buông tha như thế này đây.
Tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất miền Trung nắng gió, từ nhỏ đã chịu cực nhọc vất vả rồi nên chẳng ngại việc gì cả. Nhà chỉ có 2 chị em gái nên chúng tôi bảo nhau cố gắng học thật tốt để bố mẹ bớt khổ. Biến cố ập đến khi chị đang học lớp 12 còn tôi học lớp 9, bố bị tai nạn lao động nên qua đời. Chị buộc phải nghỉ học vì một mình mẹ không thể gồng gánh được cả 2 chị em. Chị ở nhà làm ruộng được 2 năm thì có một người quen giới thiệu vào nam làm công nhân, tôi không hề muốn chị đi nhưng chị nhất định muốn đi để tôi có tiền vào đại học.
Thế rồi ước mơ của tôi cũng thành hiện thực, tôi đậu được vào ngành mình thích với điểm số khá cao. Năm đầu tôi chỉ chuyên tâm học hành vì có mẹ và chị chu cấp nhưng đến năm thứ 2, tôi đã thấy mình bạo dạn hơn nhiều rồi nên muốn đi làm thêm. Cũng từ đó tôi quen anh, sinh viên cùng trường hơn tôi 1 tuổi. Trong mắt tôi, anh ta là người hiền lành, ngoan ngoãn và cũng rất chịu khó vì nhà ở quê cũng không có điều kiện.
Tình yêu thời sinh viên đẹp lắm, chẳng mưu cầu gì cả chỉ cần được bình yên bên nhau, để rồi tôi mê muội trao cái quý giá nhất của đời con gái cho anh ta vì chúng tôi đã thề non hẹn biển là sau khi ra trường, tích cóp được 1 ít tiền sẽ làm đám cưới và sống hạnh phúc cả đời. Những lời nói của anh ta như mật rót vào tai khiến tôi tin tưởng tuyệt đối nhưng bộ mặt thật chỉ được phơi bày khi tôi bất ngờ phát hiện mình có thai. Thay vì cùng tôi tìm cách giải quyết thì anh ta trở nên lạnh nhạt và ép tôi phải phá thai vì cả 2 đang đi học, chưa có công việc ổn định. Tôi nhất định không chịu thì anh ta biến mất luôn, không để lại một dấu vết. Tôi định bụng sẽ về thú thật với mẹ và chị để nhờ giúp đỡ và nhất định không bỏ con nhưng vì thể trạng yếu lại lo nghĩ quá nhiều tôi đã bị sẩy thai. Khi đó, không một ai bên cạnh chăm sóc và chia sẻ với tôi, tôi hiểu rằng mình làm thì mình phải chịu, cố gắng mà vượt qua.
|
Ảnh minh họa. |
Thời gian qua đi, nỗi đau cũng vơi dần, thỉnh thoảng nghĩ đến tôi vẫn thấy đau nhói nhưng cố quên đi. Lấy được bằng tốt nghiệp, tôi về thành phố ở tỉnh làm để được gần mẹ hơn. Cùng lúc đó, chị gái cũng chuyển ra Hà Nội làm vì chị muốn học lấy một tấm bằng để có công việc ổn định hơn. 2 năm sau tôi lấy chồng và sinh một bé trai kháu khỉnh, được chồng yêu chiều hết mực. Cứ ngỡ cuộc đời tôi như vậy là yên ổn rồi, sóng gió qua đi rồi, vậy mà...
Tôi lấy chồng, sinh con, yên bề gia thất rồi mà chị vẫn cứ dậm chân tại chỗ không thấy nhắc đến chuyện chồng con. Chị đã 32 tuổi rồi mà vẫn chưa chịu lấy chồng khiến mẹ tôi lo sốt vó, cứ bảo mai mối cho anh nọ anh kia mà không chịu. Đùng một cái, 1 tuần trước mẹ tôi gọi điện bảo chị đang trên đường về còn dẫn theo cả người yêu kém 2 tuổi về ra mắt. Nghe vậy tôi mừng lắm tức tốc chạy sang xem mặt mũi anh rể tương lai thế nào.
Tôi đợi phải đến cả tiếng mới thấy 2 người ấy xuất hiện ở cổng. Nhưng vừa nhìn mặt người chị dẫn về tôi đã sốc, há hốc miệng không nói thành lời. Hắn chính là gã đàn ông tệ bạc đã bỏ tôi lúc tôi cần hắn nhất. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ mình sẽ gặp lại con người bội bạc ấy trong hoàn cảnh ngang trái đến thế. Hắn cũng tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi, đúng là trái đất tròn thật!
Suốt bữa cơm hôm đó, tôi thấy ánh mắt, nụ cười hạnh phúc của chị mà thấy thương chị hơn. Nếu bây giờ tôi nói ra tất cả mọi chuyện trong quá khứ thì sợ mái ấm mà tôi đã cất công vun vén xây đắp bao lâu nay không còn được nguyên vẹn nhưng nếu giấu kín thì tôi sợ chị sẽ khổ, bởi 1 người đàn ông dám từ bỏ con mình như thế thì thực sự không có chuyện gì hắn không dám làm. Nhìn thấy mặt hắn là ngọn lửa căm thù trong lòng tôi lại bùng cháy, tôi không thể gọi hắn là anh rể được. Giờ tôi phải làm sao đây mọi người?