Tôi lập gia đình năm 22 tuổi khi vừa mới ra trường. Cầm tấm bằng còn chưa ráo mực trên tay, tôi quyết tâm lấy chồng chỉ sau vài tháng hẹn hò, tìm hiểu. Yêu nhanh lấy vội, đó có lẽ là sai lầm lớn nhất của đời tôi khi trao thân cho một người không xứng đáng.
Lúc đang yêu anh có nói anh làm nghề lái xe, sau cưới về tôi mới biết hoá ra anh chỉ mới đang học lái. Hai vợ chồng không nghề nghiệp lại chẳng dám nhờ bố mẹ hai bên giúp đỡ, tôi phải rải hồ sơ khắp nơi những mong kiếm được đồng ra đồng vào. Cũng may mà sau đó tôi đã được nhận vào một công ty trong khu công nghiệp, đi lại có hơi vất vả song thu nhập không đến nỗi nào.
|
Ảnh minh hoạ. |
Khoảng nửa năm đầu sau cưới, sinh hoạt của cả hai đứa trông cậy vào mình đồng lương của tôi. Cũng có người này người kia chỉ cho anh chỗ làm nhưng chỗ thì đòi hỏi kinh nghiệm nhiều, chỗ phải chạy đêm, chỗ thì anh không thích. Nhiều khi nhìn chồng cứ chê bai đủ điều tôi cũng chán nhưng biết làm sao vì dù gì vẫn là chồng mình. Tôi lại nhẹ nhàng khuyên nhủ anh rồi chờ đến khi có cơ hội khác phù hợp hơn.
Thế rồi anh cũng đi làm, đó là công việc lái xe buýt tuyến dài. Hai vợ chồng đều đi làm, thu nhập khá hơn nên tiền nong cũng không còn là gánh nặng song đó cũng là lúc anh nảy nòi ra đủ tính xấu.
Anh bắt đầu bập vào rượu chè theo cánh lái xe. Ban đầu chỉ là tuần vài ba bữa nhậu cùng anh em, dần dần những bữa nhậu trở nên nhiều như cơm bữa. Tôi bầu bí vẫn phải đi làm đến tận ngày đẻ chẳng nhờ được chồng điều gì còn anh thì chẳng bao giờ thiếu thời gian đi bù khú với hội anh em.
Rượu chè say sưa về, anh bắt đầu sinh ra tính chửi bới, càm ràm vợ con. Con đêm quấy khóc thì anh bảo tôi không biết chăm con, không cho nó bú đi cho xong chuyện nhưng nào có phải đơn giản như vậy. Tuy sống cùng nhà chồng nhưng từ ngày đẻ chưa một đêm nào có ai bế con đỡ tôi, chỉ có những cái miệng luôn gào lên nói tôi không biết chăm con.
Mỗi lần thằng bé ăn xong bị trớ, lần lượt mẹ chồng rồi đến chồng tôi lại thay nhau trách móc rằng tôi cho con ăn gì mà để con trớ. Thằng bé hấp thụ không được tốt, chiều cao thì ổn nhưng cân nặng không được như nhiều bạn sinh cùng tháng, vậy là mẹ chồng tôi suốt ngày nói xa nói gần. "Con nhà người ta mẹ nó chăm khéo mập như củ khoai tây, đằng này như cái dây khoai, nhìn mà xót".
Tôi đã từng ứa nước mắt khi nghe những lời nói của mẹ chồng. Con tôi đẻ ra, tôi mới là người xót xa nhất. Tôi làm đủ mọi việc để chăm con tôi, không một ai giúp đỡ nhưng lúc nào cũng sẵn sàng những lời trách móc. Những năm tháng tuổi trẻ của tôi cứ thế, héo mòn trong những lời đay nghiến, mắng chửi đó. Vì con, tôi lại nén lại tủi nhục với những mong con có được gia đình đủ mẹ đủ cha.
Vậy nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, anh ta bắt đầu đánh vợ sau những lần say xỉn. Tôi đã từng chẳng còn thiết sống, nói anh ta hãy đánh chết tôi đi nhưng anh ta thậm chí còn lạnh lùng đáp lại rằng thích tôi sống không bằng chết.
Có lần anh ta vừa đánh tôi vừa bắt tôi gọi điện bố để nói rằng anh ta đang đánh tôi. Anh ta biết tôi không muốn để bố mẹ phải lo lắng nên càng trở nên như một thằng điên. Cuối cùng hôm đó anh ta đã gọi thẳng cho bố tôi bằng cái giọng lè nhè say rượu sau khi đã cho tôi một trận. Mẹ chồng tôi chứng kiến từ đầu tới cuối nhưng mặc nhiên không nói gì. Với bà, lỗi sai luôn là ở tôi: "Mày mà tử tế thì chồng nó đã chẳng phải động tay. Ai đời chồng đánh còn không quỳ xuống mà xin, nó không đánh chết là tốt rồi".
Sau nhiều đêm thức trắng với những vết bầm tím trên người, tôi quyết định ly hôn để cho mình một lối thoát. Ban đầu anh ta không đồng ý, thậm chí không cho tôi nuôi con nhưng nhờ có được đủ bằng chứng bị chồng bạo hành, cuối cùng tôi cũng được giải quyết theo ly hôn đơn phương và được quyền nuôi con vì bé dưới 36 tháng tuổi.
Không thể về nhà đẻ để bố mẹ phải chịu tiếng tai thêm, tôi ôm con bỏ đi làm ăn xa coi như bắt đầu lại một cuộc đời mới. Chẳng thể ngờ, đây lại là nơi tôi nên duyên được với Lâm, người đàn ông hơn tôi những 17 tuổi nhưng yêu thương mẹ con tôi vô cùng.
Khi biết quá khứ của tôi, anh càng thương hai mẹ con và muốn bù đắp bằng cả quãng đời còn lại. Tôi đã phải suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới dám cho mình cơ hội được hạnh phúc một lần nữa. Đến nay, chúng tôi đã kết hôn được hơn một năm và có một bé trai kháu khỉnh. Với con riêng của tôi, anh vẫn luôn yêu thương, bao bọc như con ruột của mình. Nhiều đêm nằm trong vòng tay chồng, ngẫm lại tôi mới thấy có lẽ phải cảm ơn bà mẹ chồng ghê gớm xưa kia đã giúp tôi dám đứng lên và cho mình một sự giải thoát. Nếu không, có lẽ tôi đã sống mãi cảnh đời cơm chan nước mắt bên một người chồng cờ bạc lại vũ phu.