Nguyễn Thị Phượng sinh năm 1996, hiện đang là sinh viên năm thứ 3 Trường ĐH Công nghiệp Hà Nội. Cô chia sẻ những bức ảnh quấn quýt bên bà nội và những dòng tâm sự:
“Bà em năm nay mừng thọ 75 tuổi. Tuổi thơ của bà là những ngày chăn trâu cắt cỏ, chân lấm tay bùn, một mình bà vật lộn với cuộc sống mưu sinh bởi các cụ đã mất khi bà vừa mới sinh ra.
|
"Một tay bà đã nuôi dưỡng em thành người..." (Ảnh từ Facebook nhân vật) |
Rồi những ngày chiến tranh bon đạn khói lửa, ông ra trận, bà ở nhà nuôi các bác khôn lớn, rồi chăm bẵm em lớn khôn từng ngày, bởi em không có cha, không có họ nội, người mẹ tật nguyền chẳng được minh mẫn do chất độc màu da cam cũng rời xa khi em còn thơ bé.
Một tay bà đã nuôi dưỡng em thành người, 21 năm em luôn là con ngoan, trò giỏi, để bà tự hào”.
|
(21 năm em luôn là con ngoan, trò giỏi, để bà tự hào...” (Ảnh từ Facebook nhân vật) |
Bà của Phượng tên là Mơ ở thôn Hữu Bằng, xã Ngọc Xá, huyện Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh. Phượng cho biết điều cô lo lắng là “em không biết sẽ còn được bên bà bao lâu nữa”, bởi “nay tóc bà đã trắng, lưng bà đã còng, nụ cười đã móm mém”.
Vì vậy mà cô “lúc nào cũng đòi chụp ảnh, lưu lại từng khoảnh khắc của bà”.
Phượng “khoe” với mọi người cả một clip người bà thân thương của mình đang hát:
“Hôm nay trong lúc nghỉ ngơi khi 2 bà cháu làm vườn, em đã quay lại video này và bỗng rất muốn khoe nụ cười của bà với mọi người, khoe về người phụ nữ tuyệt vời nhất của em”.
Cô cũng mong muốn được “mọi người chúc phúc cho bà em”.