Chào mọi người,
Tôi vừa lấy chồng chưa được 1 tuần mà tôi đã bấn loạn với cuộc sống nhà chồng. Tất cả không phải vì mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, hay vợ chồng có trục trặc gì mà là vì tôi có 1 cậu em chồng siêu đặc biệt. Đặc biệt tới nỗi có lần làm tôi hồn bay phách lạc.
Tôi lấy chồng hơn mình 5 tuổi, anh quê gốc là Nam Định còn tôi là con gái Tuyên Quang. Chúng tôi gặp nhau ở Hà Nội cách đây 5 năm trong 1 buổi sinh nhật người bạn chung. Chúng tôi quen nhau từ đó và dần đã dành tình cảm đặc biệt cho nhau. Nhưng thú thật là khi nhận lời yêu anh tôi chỉ nghĩ yêu cho vui chứ không xác định cưới. Thế nhưng yêu mãi dần thành sâu đậm, càng gần anh tôi càng không thể xa anh được nữa. Anh cầu hôn tôi sau hơn 1 năm quen biết và tôi đã đồng ý mặc dù anh không đạt được tiêu chí “chồng cùng quê” như tôi đã đặt ra.
Rồi anh dẫn tôi về ra mắt bố mẹ anh để chuẩn bị cho đám cưới. Hôm đó tôi rất vui vì được bố mẹ anh rất vui vẻ đón tiếp và tôi cảm nhận được 2 bác cũng có cảm tình với tôi. Duy có 1 chuyện làm tôi cứ lăn tăn mãi là cậu em chồng có vẻ khó chịu, hằn học với tôi mặc dù tôi chẳng động chạm gì tới cậu ấy cả. Sau buổi về nhà chồng tương lai ấy, tôi cứ bị ấn tượng mãi với 1 cậu thanh niên lầm lì, ít nói và có vẻ khó tính là em trai người yêu tôi.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi có mang chuyện này ra nói với anh thì anh cũng gạt đi bảo “tính nó thế”, rồi tôi cũng dần quên đi. Tôi nghĩ, mình có lấy chồng cũng có phải ở cùng đâu mà sợ. Nhưng rồi, chỉ vài ngày sau cưới phải ở lại nhà chồng, nơi có cậu em chồng ấy, tôi đã bị một vố hú vía với nó.
Đám cưới của chúng tôi được diễn ra tốt đẹp. Sau đám cưới chúng tôi chưa đi trăng mật ngay mà định ở nhà với bố mẹ 1 tuần rồi mới quay lại Hà Nội làm việc. Ngay trong buổi đầu tiên tôi ở nhà chồng, em chồng tôi đã rất căng thẳng. Thi thoảng, tôi lại bắt gặp ánh mắt hằm hằm nhìn về phía tôi như thế tôi vừa làm gì gây thù với cậu ấy. Cảm giác sợ hãi, mất tự tin như hôm về nhà mắt lại bắt đầu xuất hiện dần trong tôi. Ngày thứ 2 tôi ở nhà chồng là ngày chủ nhật, tôi thấy cậu em cứ ở lì trong phòng, đến bữa chẳng biết đường xuống ăn trưa. Tôi cũng định cố gắng gần gũi em ấy thêm để bớt đi khoảng cách của 2 chị em. Chẳng gì bây giờ chúng tôi cũng là người một nhà. Trong lúc mẹ tôi còn đang chuẩn bị nốt bữa trưa, tôi nhanh nhảu lên phòng cậu em gõ cửa gọi xuống ăn cơm. Đó cũng là lần đầu tiên tôi lên phòng đó.
Sau tiếng gõ cửa của tôi, cậu ấy mở cửa ra và 1 khung cảnh kinh hoàng. Phòng ốc thì bừa bộn, ngổn ngang, với hàng loạt những thứ mặt nạ quái dị để khắp nhà từ trên giường cho tới dưới sàn. Thêm nữa, cậu ấy lại xuất hiện trong bộ dạng khác người: mặc áo choàng màu đen, mặt đeo mặt nạ phù thủy, đang khua múa giữa nhà. Thấy tôi, cậu ấy nhảy chồm ra làm tôi như muốn ngất xỉu vì sợ hãi. Tôi vì hoảng quá cũng chỉ kịp hét to lên và chồng tôi phi thẳng lên đó xem có chuyện gì xảy ra và đưa tôi về phòng. Còn mẹ chồng tôi lại vội vã cầm theo thứ thuốc gì đó và cốc nước lên phòng em ấy.
Về phòng bình tĩnh lại, tôi hỏi thì chồng tôi mới nói, em trai anh ấy có vấn đề về thần kinh từ nhỏ nhưng bệnh chỉ thi thoảng mới phát. Tôi trách chồng sao không nói cho mình biết trước thì chồng nói, gần 1 năm nay, cậu ấy không có biểu hiện gì nên nghĩ là đã ổn định, vậy mà nay lại phát bệnh.
Vậy là 5 ngày còn lại tôi sống ở nhà chồng trong sợ hãi, nơm nớp vì lúc nào cũng nghĩ cậu em trai chồng lên cơn rồi lại tìm tới mình. Lúc nào tôi cũng ám ảnh chuyện đó khiến tôi không lúc nào được yên ổn. Hơn bao giờ hết, tôi mong từng ngày để trở về Hà Nội sống. Nhưng nghĩ lại cả đời này, làm dâu nhà anh, làm vợ anh thì không thể tránh khỏi việc làm chị dâu của cậu em đó. Tôi biết phải làm sao bây giờ, vì sợ mà tôi không dám gần gũi thì sợ mọi người nói tôi xa lánh, vô tâm. Mà để cả nhà không phật ý thì tôi lại sợ cậu em đó lắm. Tôi biết phải làm sao?