Súng phóng lựu cá nhân 40mm, là một trong những loại hỏa lực quan trọng của người lính bộ binh hiện đại. Chúng cung cấp hỏa lực nổ mạnh, ở trong cự ly giữa tầm lựu đạn cầm tay và súng cối bộ binh.Trong Chiến tranh Việt Nam, súng phóng lựu cá nhân còn được gọi là “cối cá nhân”. Mỹ là quốc gia tiên phong trong việc sử dụng loại vũ khí này, với súng phóng lựu cá nhân M79 bắn phát một và sau đó là súng phóng lựu XM148 và M203, gắn dưới nòng súng tiểu liên M16A1.Nhưng sau đó, các thiết kế của Mỹ không duy trì được lợi thế, mà súng phóng lựu Heckler & Koch GmbH của Đức đã chiếm lĩnh thị trường này. Nhưng làm thế nào mà các thiết kế súng phóng lựu của Đức lại thay thế được các thiết kế của Mỹ? Mặc dù người Mỹ đi tiên phong trong lĩnh vực phát triển súng phóng lựu.Lần gia nhập đầu tiên của H&K vào thị trường súng phóng lựu, là khẩu HK69; đây là mẫu súng phóng lựu cá nhân, bắn đạn 40mm, được thiết kế để thay thế cho khẩu M79. HK69 hơn M79 về mức độ tiện lợi cho người sử dụng, súng có lẫy an toàn bằng kim loại, báng súng kiểu ống lồng, có thể điều chỉnh hợp với người sử dụng.Do cấu tạo hoàn toàn bằng thép, nên khẩu HK69 cũng nặng hơn một chút so với M79. Mẫu HK69A1 được Quân đội Đức đưa vào sử dụng trong những năm 1980, với tên gọi Granatpistole (hay viết tắt là GraPi). HK69A1 cũng được một số quốc gia sử dụng.Trong khi HK69 thành công với mức độ vừa phải trong những năm 1980, thì súng phóng lựu M79 đã được Quân đội Mỹ thay thế bằng M203, một loại súng phóng lựu gắn ngay dưới nòng súng tiểu liên M16A1, cho phép người lính vừa có hỏa lực của khẩu M79, vừa có hỏa lực liên thanh của khẩu M16A1.Nắm bắt được yêu cầu này, H&K cho ra đời ngay mẫu súng phóng lựu gắn dưới nòng, như khẩu M203 của Mỹ là khẩu HK79. Thực tế, HK79 là mẫu HK69 thu gọn, có thể lắp dưới súng trường tiến công G3, HK33 hoặc G41; mặc dù nó có thể được điều chỉnh để phù hợp với từng loại vũ khí.Súng phóng lựu HK79 khác với M203 và những mẫu súng phóng lựu H&K sau này ở chỗ, nó nạp đạn bằng cách gập nòng xuống dưới. Thiết kế này không thực sự có nhiều ưu điểm; bộ phận ngắm của súng phóng lựu được gá lắp vào bên phải của súng.Tuy nhiên, HK79 cũng có vấn đề về trọng lượng, kết cấu hoàn toàn bằng thép của nó, khiến toàn bộ cả súng trường tiến công và súng phóng lựu có trọng lượng rất nặng. Mẫu này đã được một số quốc gia sử dụng, trong đó có Na Uy, cho súng trường AG3-F1.Súng phóng lựu H&K thực sự trở nên thông dụng, khi vào những năm 1990, khi H&K thiết kế một mẫu súng phóng lựu gắn dưới kiểu mới là AG36, nhằm thay thế súng phóng lựu HK69A1 GraPi, lắp cho súng trường tiến công G36 mới được phát triển.Cũng như bản thân khẩu súng trường tiến công G36, AG36 được thiết kế sử dụng nhiều vật liệu polymer và nhôm để giảm trọng lượng. Cách nạp đạn bằng bẻ nòng xuống phía dưới của HK79, đã được chuyển thành xoay phải, giúp cho việc nạp đạn thuận tiện hơn, cho hầu hết người dùng.AG36 đã chứng tỏ sự thành công trong vai trò súng phóng lựu gắn dưới nòng, được sử dụng rộng rãi trong Quân đội Đức và được xuất khẩu cùng khẩu G36 sang các nước châu Âu khác như Tây Ban Nha. AG36 vẫn giữ lại bộ phận ngắm gắn bên phải súng, như khẩu HK79.Điểm mạnh nhất của AG36 được chứng minh là khả năng tương thích của nó. Năm 1995, H&K cung cấp một biến thể cho súng trường L85/SA80 của Anh. Người Anh chấp nhận AG36, với tên gọi được đổi thành L123, được lắp trên súng trường tiến công L85A2, được đưa vào sử dụng năm 2002.Trước đó, nhiều mẫu súng phóng lựu đã được thử nghiệm trên khẩu L85, bao gồm M203 và HK79. Việc chấp nhận AG36, cũng đánh dấu kết thúc cuộc tìm kiếm gần ba mươi năm, để tìm kiếm một mô-đun súng phóng lựu thích hợp, cho súng trường tiến công tiêu chuẩn của Anh.Đợt bán hàng lớn tiếp theo của AG36 là thay thế M203 trong biên chế Quân đội Mỹ, với tên gọi M320. Cải tiến chính mà M320 cung cấp so với M203 là bẻ nòng xoay sang phải, cho phép M320 có thể bắn đạn dài hơn (bao gồm cả tên lửa mini 40mm của Raytheon).Mẫu M320 sử dụng đơn giản hơn và có cấu hình như một mô-đun độc lập; do vậy M320 nhẹ hơn đáng kể so với HK69A1. Lục quân Mỹ đã sử dụng M320 vào năm 2008 và Thủy quân lục chiến tiếp theo vào năm 2017. Quân đội Hungary cũng đã sử dụng súng phóng lựu M320 cho súng trường AK của họ.Ngoài M320, H&K còn tiếp thị các biến thể khác của AG36 dưới tên AG-C. Không giống như AG36 và L123, chúng được thiết kế để gắn vào thanh ray picatinny phía dưới, tương tự như M320.Những phiên bản phát sinh này đã được các lực lượng NATO, bao gồm Hà Lan sử dụng trên súng trường tiến công C7NLD và Na Uy áp dụng rộng rãi trên khẩu súng trường HK416.Việc Pháp gần đây sử dụng súng trường tiến công HK416F, cũng là một biến thể AG-C khác, được gọi là HK2969F. Điều này đánh dấu việc Quân đội Pháp từ bỏ súng trường tiến công và súng phóng lựu do họ sản xuất, để chuyển sang sử dụng vũ khí bộ binh của Đức.Ngoài ra nhiều quốc gia NATO cũng như các quốc gia khác, sử dụng các mẫu súng trường tiến công do họ phát triển, nhưng sử dụng súng phóng lựu AG36 gắn dưới nòng do H&K sản xuất.Thành công của H&K có thể là do sản phẩm được thiết kế tốt và cách bán hàng thông minh, cũng như thiếu đối thủ cạnh tranh thực sự trên thị trường. Hầu hết các thiết kế cạnh tranh với AG36 đều chưa hoàn thiện về mặt thiết kế; và việc ra đời của AG36 đúng thời điểm, giúp họ gặt hái được những thành quả xứng đáng. Nguồn: Guns. Việt Nam sản xuất thành công súng phóng lựu M79-VN tại Nhà máy Z125 . Nguồn: QPVN.
Súng phóng lựu cá nhân 40mm, là một trong những loại hỏa lực quan trọng của người lính bộ binh hiện đại. Chúng cung cấp hỏa lực nổ mạnh, ở trong cự ly giữa tầm lựu đạn cầm tay và súng cối bộ binh.
Trong Chiến tranh Việt Nam, súng phóng lựu cá nhân còn được gọi là “cối cá nhân”. Mỹ là quốc gia tiên phong trong việc sử dụng loại vũ khí này, với súng phóng lựu cá nhân M79 bắn phát một và sau đó là súng phóng lựu XM148 và M203, gắn dưới nòng súng tiểu liên M16A1.
Nhưng sau đó, các thiết kế của Mỹ không duy trì được lợi thế, mà súng phóng lựu Heckler & Koch GmbH của Đức đã chiếm lĩnh thị trường này. Nhưng làm thế nào mà các thiết kế súng phóng lựu của Đức lại thay thế được các thiết kế của Mỹ? Mặc dù người Mỹ đi tiên phong trong lĩnh vực phát triển súng phóng lựu.
Lần gia nhập đầu tiên của H&K vào thị trường súng phóng lựu, là khẩu HK69; đây là mẫu súng phóng lựu cá nhân, bắn đạn 40mm, được thiết kế để thay thế cho khẩu M79. HK69 hơn M79 về mức độ tiện lợi cho người sử dụng, súng có lẫy an toàn bằng kim loại, báng súng kiểu ống lồng, có thể điều chỉnh hợp với người sử dụng.
Do cấu tạo hoàn toàn bằng thép, nên khẩu HK69 cũng nặng hơn một chút so với M79. Mẫu HK69A1 được Quân đội Đức đưa vào sử dụng trong những năm 1980, với tên gọi Granatpistole (hay viết tắt là GraPi). HK69A1 cũng được một số quốc gia sử dụng.
Trong khi HK69 thành công với mức độ vừa phải trong những năm 1980, thì súng phóng lựu M79 đã được Quân đội Mỹ thay thế bằng M203, một loại súng phóng lựu gắn ngay dưới nòng súng tiểu liên M16A1, cho phép người lính vừa có hỏa lực của khẩu M79, vừa có hỏa lực liên thanh của khẩu M16A1.
Nắm bắt được yêu cầu này, H&K cho ra đời ngay mẫu súng phóng lựu gắn dưới nòng, như khẩu M203 của Mỹ là khẩu HK79. Thực tế, HK79 là mẫu HK69 thu gọn, có thể lắp dưới súng trường tiến công G3, HK33 hoặc G41; mặc dù nó có thể được điều chỉnh để phù hợp với từng loại vũ khí.
Súng phóng lựu HK79 khác với M203 và những mẫu súng phóng lựu H&K sau này ở chỗ, nó nạp đạn bằng cách gập nòng xuống dưới. Thiết kế này không thực sự có nhiều ưu điểm; bộ phận ngắm của súng phóng lựu được gá lắp vào bên phải của súng.
Tuy nhiên, HK79 cũng có vấn đề về trọng lượng, kết cấu hoàn toàn bằng thép của nó, khiến toàn bộ cả súng trường tiến công và súng phóng lựu có trọng lượng rất nặng. Mẫu này đã được một số quốc gia sử dụng, trong đó có Na Uy, cho súng trường AG3-F1.
Súng phóng lựu H&K thực sự trở nên thông dụng, khi vào những năm 1990, khi H&K thiết kế một mẫu súng phóng lựu gắn dưới kiểu mới là AG36, nhằm thay thế súng phóng lựu HK69A1 GraPi, lắp cho súng trường tiến công G36 mới được phát triển.
Cũng như bản thân khẩu súng trường tiến công G36, AG36 được thiết kế sử dụng nhiều vật liệu polymer và nhôm để giảm trọng lượng. Cách nạp đạn bằng bẻ nòng xuống phía dưới của HK79, đã được chuyển thành xoay phải, giúp cho việc nạp đạn thuận tiện hơn, cho hầu hết người dùng.
AG36 đã chứng tỏ sự thành công trong vai trò súng phóng lựu gắn dưới nòng, được sử dụng rộng rãi trong Quân đội Đức và được xuất khẩu cùng khẩu G36 sang các nước châu Âu khác như Tây Ban Nha. AG36 vẫn giữ lại bộ phận ngắm gắn bên phải súng, như khẩu HK79.
Điểm mạnh nhất của AG36 được chứng minh là khả năng tương thích của nó. Năm 1995, H&K cung cấp một biến thể cho súng trường L85/SA80 của Anh. Người Anh chấp nhận AG36, với tên gọi được đổi thành L123, được lắp trên súng trường tiến công L85A2, được đưa vào sử dụng năm 2002.
Trước đó, nhiều mẫu súng phóng lựu đã được thử nghiệm trên khẩu L85, bao gồm M203 và HK79. Việc chấp nhận AG36, cũng đánh dấu kết thúc cuộc tìm kiếm gần ba mươi năm, để tìm kiếm một mô-đun súng phóng lựu thích hợp, cho súng trường tiến công tiêu chuẩn của Anh.
Đợt bán hàng lớn tiếp theo của AG36 là thay thế M203 trong biên chế Quân đội Mỹ, với tên gọi M320. Cải tiến chính mà M320 cung cấp so với M203 là bẻ nòng xoay sang phải, cho phép M320 có thể bắn đạn dài hơn (bao gồm cả tên lửa mini 40mm của Raytheon).
Mẫu M320 sử dụng đơn giản hơn và có cấu hình như một mô-đun độc lập; do vậy M320 nhẹ hơn đáng kể so với HK69A1. Lục quân Mỹ đã sử dụng M320 vào năm 2008 và Thủy quân lục chiến tiếp theo vào năm 2017. Quân đội Hungary cũng đã sử dụng súng phóng lựu M320 cho súng trường AK của họ.
Ngoài M320, H&K còn tiếp thị các biến thể khác của AG36 dưới tên AG-C. Không giống như AG36 và L123, chúng được thiết kế để gắn vào thanh ray picatinny phía dưới, tương tự như M320.
Những phiên bản phát sinh này đã được các lực lượng NATO, bao gồm Hà Lan sử dụng trên súng trường tiến công C7NLD và Na Uy áp dụng rộng rãi trên khẩu súng trường HK416.
Việc Pháp gần đây sử dụng súng trường tiến công HK416F, cũng là một biến thể AG-C khác, được gọi là HK2969F. Điều này đánh dấu việc Quân đội Pháp từ bỏ súng trường tiến công và súng phóng lựu do họ sản xuất, để chuyển sang sử dụng vũ khí bộ binh của Đức.
Ngoài ra nhiều quốc gia NATO cũng như các quốc gia khác, sử dụng các mẫu súng trường tiến công do họ phát triển, nhưng sử dụng súng phóng lựu AG36 gắn dưới nòng do H&K sản xuất.
Thành công của H&K có thể là do sản phẩm được thiết kế tốt và cách bán hàng thông minh, cũng như thiếu đối thủ cạnh tranh thực sự trên thị trường. Hầu hết các thiết kế cạnh tranh với AG36 đều chưa hoàn thiện về mặt thiết kế; và việc ra đời của AG36 đúng thời điểm, giúp họ gặt hái được những thành quả xứng đáng. Nguồn: Guns.