Dù không vui nhưng ba má cũng đành chấp nhận vì lâu nay cuộc sống của ba má trông cậy cả vào anh chị. Bao nhiêu tài sản, đất đai, xe cộ anh chị đều đứng tên. Ba má bảo chia lại cho vợ chồng em một phần, anh chị ậm ừ cho ba má vui rồi quên luôn.
Vợ chồng em ra riêng đúng nghĩa tay trắng. Căn phòng trọ mười mấy mét vuông mùa nắng thì như thiêu đốt, mùa mưa thì ngập lụt. Em nhớ ngày em dọn đi, chị nói: “Ráng mà lo làm lụng cho có của ăn, của để như người ta; đừng có trông mong chia của vì ba má bệnh hoạn, anh chị tốn kém mấy năm nay không còn gì đâu”.
Căn nhà trọ của vợ chồng em chưa bao giờ được đón chị đến thăm. Mỗi lần em về thăm ba má thì chị lại dòm ngó, săm soi coi má có “đút nhét” gì cho vợ chồng em không? Chị đâu biết rằng nhà nghèo rất dễ tự ái. Và chị đâu biết má đã khóc nhiều lần vì em từ chối những thứ má cho...
Cảm ơn chị, giờ đây em đã có của ăn của để như chị từng mong. Chúng em đã làm lụng cật lực chị à. Từng đồng tiền em kiếm được đều thấm đẫm mồ hôi và cả nước mắt. Vợ chồng em đã từng chia nhau một củ khoai, một chén cơm rang, một ổ bánh mì, thậm chí còn chia nhau cả cơn đói lả để dành tiền mua sữa cho con... Có lẽ chính vì vậy mà ông trời thương, cho vợ chồng em có ngày hôm nay.
Đó là tất cả những gì em muốn nói trước khi đưa cho anh chị đủ số tiền mà anh chị đang nợ nần và bị bọn cho vay nặng lãi đe dọa. Mong anh chị sẽ được bình yên trong những ngày về chiều...
TIN LIÊN QUAN