1. “ Khi nào cưới vợ cho mẹ có cháu, già rồi đó!”
Đó là câu nói mà mỗi khi gia đình có việc tụ tập họ hàng trong những dịp như đám cưới, Tết, giỗ…Mới về ba sẽ hỏi, tối đến, mẹ cũng rủ rỉ khi nào dắt bạn gái về, sáng mai cô chú cũng cùng một điệp ngữ “Có bạn gái chưa, khi nào cưới đây?”. Tôi hiểu, bạn chỉ muốn biến mất ngay tức khắc khỏi đó và chạy ngay vào phòng, đóng sầm cửa hoặc ừ à cho qua chuyện và kiếm việc gì đó để khuất tầm đám đông, đúng vậy không?
Bạn đang chạy trốn, chạy trốn chính bản thân mình và chạy trốn những áp lực đang đè nặng lên đầu với hàng tá những trách nhiệm thuộc về phạm vi của một người đàn ông trong gia đình: có cháu bồng, có dâu ngoan, có gia đình hạnh phúc để nở mặt cha mẹ, có người nhan khói ông bà, có cháu nối dõi…Nghĩ đến đó, bạn chỉ muốn hét toáng lên và nói ra hết, kể hết, thổn thức hết đang đè nén trong lòng còn chất chứa để thấy mọi thứ trôi qua thật nhanh vì quá mệt mỏi về chuyện này.
Nhưng, bạn sẽ không làm được đâu! Và tôi đã thấy, nhiều người đã nuốt đắng vào lòng gật đầu cưới 1 cô gái vô tội!
|
( Ảnh minh họa) |
2. Cái kết quá đớn đau!
Nếu bạn đang có những cảm giác trên thì hãy nghe tôi kể câu chuyện này. Một cái kết quá đớn đau và bế tắc. Tôi hy vọng, qua câu chuyện này, bạn sẽ biết mình cần làm gì để có một cái kết có hậu hơn.
Hậu, 28 tuổi, cao 1m83 giám đốc kinh doanh của một công ty bất động sản, từng là du học sinh Mỹ, lương tính bằng ngàn đô. Vì thế 28 tuổi nhưng Hậu đã có tiền sắm xe hơi riêng, mua nhà chung cư trả góp. Vẻ ngoài điển trai ấy không giúp Hậu hạnh phúc thật sự vì ngay lúc trước khi đi du học, anh đã được “gán cưới” cho cô gái con đại gia bất động sản. Vì món nợ 2 tỉ làm ăn thua lỗ của gia đình, Hậu cũng mấy lần hẹn hò với cô gái để giúp gia đình tin vào tình yêu mà bố mẹ hai bên đã cố tình vun vén.
Nhưng từ trong sâu thẳm, Hậu đã trót yêu Tuấn, bạn học trong lớp hồi 12 sâu đậm. Hai cuộc tình đan xen ngang trái và Hậu luôn trong tâm trạng day dứt, ngổn ngang. Đi du học cũng chính bằng tiền trợ cấp của ba “vợ chưa cưới” với tâm nguyện về phát triển cơ ngơi nhà vợ.
Những dằn vặt về trách nhiệm làm con không tròn, về mối tình tha thiết và bao dự định tương lai với Tuấn đang dang dở, về sức ép món nợ gia đình mình khi bất động sản chết đứng như những cú sốc áp lực đè nặng lên đầu Hậu. Và khi gia đình “vợ chưa cưới” trở mặt, tạo áp lực kiện bố mẹ Hậu ra tòa vì món nợ cộng lãi suất chồng chất chưa trả.
Cầm lá thư thấm đẫm nước mắt của mẹ với lời cầu xin cứ văng vẳng “Con ơi, hãy thương mẹ, cứu gia đình mình, cứu cha con 1 lần đi, cưới vợ thì ba mẹ sẽ có cách nói chuyện với người ta….” Hậu gọi điện thoại cho Tuấn khóc như trẻ con với bao nỗi niềm ngẹn ngào trong từng tiếng nấc. Đường cùng. Và đêm đó Hậu đã gieo mình qua cửa sổ tầng 5 của căn hộ chung cư. Một cái kết quá đau đớn!
3…Và một đoạn kết có hậu
Câu chuyện thứ 2 này là một ví dụ cho sự tự tin và dám đối mặt của Vương đã chia sẻ với chúng tôi để có một cái kết đầy hạnh phúc ngoài cả mong đợi. Vương và Ngọc đã quen nhau đủ lâu để không thể dứt ra và cũng không thể giấu mãi gia đình khi cả 2 đã 30 tuổi. Cái tuổi mà lý ra đã yên bề gia thất với vợ con đuề huề bồng bế.
Vương bắt đầu hé lộ câu chuyện từ từ với chị gái, người mà anh luôn tin tưởng và yêu quý. Vì chị cũng sống ở Sài Gòn nên có lối nghĩ gần gũi và thoáng hơn vì nhiều hoạt động cộng đồng của người đồng tính được báo chí cập nhật hàng ngày. Chị Vương cũng cảm giác điều gì đó không bình thường ở đứa em trai của mình nhưng chưa dám khẳng định. Chỉ đến khi Vương chia sẻ qua email thì chị mới tháo gỡ được nút mắc. Vậy là đã tháo được một nút.
Vương nhờ chị làm nhịp cầu nối với bố mẹ trong một dịp cả nhà cùng đi du lịch ở Mũi Né mà anh cố tình sắp xếp. Trong không khí gia đình vui vẻ, chị Vương cũng khéo léo chia sẻ với mẹ và giới thiệu luôn Ngọc đang ở resort kế bên. Một cuộc hội ngộ cấp tốc ngay sau đó của chị gái, mẹ, Vương và Ngọc đêm đó bên hồ bơi lem nhem tối. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ ngoài sức mong đợi của Vương. Mẹ chỉ biết ôm 2 đứa vào lòng khóc ròng. Khóc vừa thương, vừa giận.
Và bạn cũng sẽ làm được như vậy, bằng cách nào đó, nhưng hãy thật tinh tế và nhẹ nhàng. Cuộc sống bế tắc là chẳng qua bạn bi quan và tự ti mà thôi!
4. Tại ai?
Tôi quả quyết rằng không phải tại ba mẹ bạn, những phụ huynh luôn luôn có một mong ước chính đáng về quyền được làm ông bà, được tự hào về đứa con thành đạt, giỏi giang mà là chính ở bản lĩnh của bạn. Bản lĩnh sống có trách nhiệm, có lòng tin sẽ mách bảo bạn hướng gải quyết vấn đề này. Đừng trách họ!
Bạn hãy bắt đầu từ mẹ, tôi tin là thế, để tháo gỡ nút thắt này. Mẹ hiểu bạn hơn hết và tôi tin rằng bà sẽ lắng nghe bạn nói. Hãy bắt đầu câu chuyện một cách khéo léo, tự nhiên hoặc bạn cũng có thể làm phép thử trước xem phản ứng của mẹ như thế nào. Hãy gợi mở từ từ về việc cưới xin này để giải tỏa tâm lý cho cả 2. Bạn đừng để vết cột ngày càng chặt, càng rối thì càng khó gỡ.
Chỉ có chính bạn mới chủ động được việc này vì trước sau gì bạn cũng cần cho gia đình biết sự thật đó. Vấn đề chỉ là thời gian và thời cơ thích hợp nhất. Bạn định trốn trách việc cưới xin này suốt đời chăng, hay khỏa lấp bằng câu trả lời “ Con sẽ đi tu!”?
Hãy tự tin bạn sẽ làm được, sẽ vượt qua được cái khó nhất của cuộc đời mình. Một lần, rồi bạn sẽ thấy cuộc sống không còn là những cuộc rượt đuổi trốn tránh đầy hoang mang, sợ sệt như có một cái gì đó đang rình rập chực chờ đổ sập xuống mà bạn trở tay không kịp. Cái giá bạn sẽ trả cho việc này là: Giải thoát được tâm hồn khỏi trĩu nặng.
Đồng tính? Có gì là sợ, là ghê gớm, là dị biệt mà làm bạn phải trốn tránh, sợ hãi và thu mình trong bóng đêm mãi vậy?
BÀI LIÊN QUAN