Lễ Vu Lan: Con cái đừng vô tâm để rồi hối hận

Hãy biết trân quý thời gian trước khi nó chảy trôi đi mất, để rồi sau này nhìn lại không phải một câu hối hận.

Hãy đọc những dòng tâm sự của cô gái:
"Cha mẹ tôi làm kinh doanh buôn bán nhỏ, mỗi ngày đều đến chợ bán một ít trái cây và rau cỏ thu hoạch ở vườn nhà. Năm tôi vào cấp 3, sức khỏe của cha không được tốt lắm, thường xuyên ho khan. Tuy nhiên, cha nhất định không đến bệnh viện khám, cha nói rằng đợi tôi vào đại học rồi, tiết kiệm được ít tiền lúc đó mới tính tiếp. Khi tôi vào đại học, đang học kỳ đầu tiên năm thứ nhất thì cha qua đời vì bệnh ung thư phổi. Mẹ không muốn chuyện này ảnh hưởng đến việc học tập của tôi nên đã không thông báo gì, đợi đến khi hết học kỳ, tôi về thăm nhà, mẹ mới nói chuyện cha tôi ra đi như thế nào. Lúc đó tôi đã quỳ trước mộ cha mà khóc đến ngất đi, tự trách mình sao không sớm thuyết phục cha đi chữa bệnh.
Từ sau khi cha mất, sức khỏe của mẹ ngày một kém, toàn bộ gánh nặng trong nhà đặt lên vai anh trai. Vì không thích việc học hành, anh trai đã bỏ dở khi chưa học xong trung học và đi làm thuê ở trên huyện. Anh bắt đầu làm từ những việc nhỏ, công việc rất vất vả nhưng cũng không kiếm được nhiều tiền. Ngay cả khi cha đã qua đời, anh vẫn hàng tháng gửi tiền cho tôi một cách đều đặn. Lúc đó, số tiền mà anh gửi tôi lại tích cóp lại đợi sau này gửi lại cho anh.
Sau khi học lên cao học, tôi mới gặp chồng hiện tại của tôi. Với khả năng nói tiếng Anh tốt, tôi được chú của chồng mời về làm phiên dịch cho công ty của chú. Tôi đi làm được một năm thì kết hôn. Năm đó tôi 28 tuổi, anh trai đã lập gia đình và có con nhỏ 4 tuổi.
Trước khi kết hôn, tôi và chồng có về quê chơi, rồi sau đó bận công việc, tôi không chỉ đi theo các cuộc họp của tổng giám đốc, mà còn thường xuyên phải đi công tác nước ngoài. Tôi cũng thường xuyên gọi điện gửi quà về nhà, mẹ và anh đều nói cả nhà rất tốt, bảo tôi không phải lo lắng gì. Nhưng mỗi khi Tết đến, mẹ lại gửi tiền cho hai vợ chồng tôi và nói rằng đây là tiền mừng tuổi mẹ gửi. Anh trai nói, một mình tôi sống ở bên ngoài, anh chị và mẹ không có điều kiện chăm sóc cho tôi và bảo tôi tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Hai năm sau khi kết hôn, tôi sinh con. Vốn định đợi con được một tuổi thì về thăm mẹ, nhưng vì con nhỏ hay bị ho hen, mẫn cảm với thời tiết, chỉ không chú ý là phải đi viện điều trị. Khí hậu ở quê tôi lạnh và khô hơn, trên đường đi có rất nhiều phấn hoa nên tôi đã không dám đưa con về thăm quê. Với lý do như vậy, thời gian 5 năm đã trôi qua, cộng trừ tính đi tính lại, tôi đã không về thăm mẹ 8 đã năm rồi. Dù không về quê nhưng tôi vẫn luôn trích 1 phần lương của mình để gửi về nhờ anh nuôi dưỡng mẹ.
Năm nay cũng là đến mừng thọ mẹ 70 tuổi, tôi và chồng đã sắp xếp thời gian về quê ăn Tết, đồng thời cũng về để thăm hỏi gia đình, hàng xóm láng giềng. Vì muốn cho mẹ một niềm vui bất ngờ, tôi đã không nói cho mẹ biết trước ngày về. Tôi đã mua vé máy bay và chuẩn bị các món quà lớn nhỏ để tặng cho mọi người. Sau một ngày đi xe ngựa mệt nhọc, cuối cùng tôi cũng thấy được cái sân nhà quen thuộc năm xưa.
Tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy mẹ ngồi trên xe lăn phơi nắng, mái tóc mẹ bạc trắng vừa được gội xong. Chị dâu đang ngồi bên cạnh mẹ giặt quần áo, một đống lớn toàn ga giường và vỏ chăn. Nhìn thấy tôi, chị phải chần chờ một lát mới nhận ra rồi vội vàng tiến lại gần. Mẹ nghe thấy tôi về thì nước mắt tuôn rơi hỏi chị dâu là tôi ở chỗ nào. Lúc này tôi mới biết mẹ bị mù đã nhiều năm rồi.
Le Vu Lan: Con cai dung vo tam de roi hoi han
Con cái đừng vô tâm để rồi phải hối hận bởi có tiền cũng không mua được thanh xuân của cha mẹ. Ảnh minh họa. Nguồn: Internet. 
Tôi chạy lại ôm chặt lấy mẹ mà khóc lớn. Từ đống chăn bên cạnh tôi thấy bốc lên mùi nước tiểu. Chị dâu nói vợ chồng tôi cứ chơi và nói chuyện cùng mẹ, chị bận giặt cho xong chỗ quần áo. Tôi nhẹ nhàng đẩy xe lăn đưa mẹ vào nhà, nhìn mẹ tóc đã bạc nhưng thân thể cũng không gầy đi là mấy. Đưa mẹ vào phòng, tôi thấy căn phòng được lau chùi sạch sẽ, trên tủ đầu giường có để sữa và hoa quả.
Tôi đã trách mẹ giấu chuyện bị mù và liệt như thế. Mẹ nói, người già thường hay xuất hiện những bệnh vặt vãnh, nói ra sẽ càng khiến tôi thêm lo lắng. Mẹ bảo, mẹ bị liệt hơn 5 năm rồi, đáng lẽ phải nằm liệt giường không dậy nổi, nhưng mỗi ngày chị dâu đều mát xa hơn hai giờ đồng hồ và còn cho mẹ ngâm mình trong nước ấm, mẹ mới bình phục được như thế này. Nghe xong lời này của mẹ, tôi thực sự cảm kích chị dâu, bao nhiêu công việc bề bộn chị đều lo liệu chu toàn, trong tâm tôi thấy mình thật không xứng là con gái của mẹ.
Thì ra mẹ tôi bị đục thủy tinh thể, nhưng không có tiền để mổ mắt, giờ đã muộn, bác sĩ không thể cứu chữa. Bệnh tăng huyết áp đã khiến mẹ liệt sau 1 cơn tai biến. Tôi tự trách sao mình không quan tâm mẹ, để giục mẹ đi khám bệnh chữa trị sớm. Mẹ vì thương anh hai nghèo nên bao nhiêu tiền tôi gửi về đều không dám chi tiêu gì mà gửi cho anh hai hết. Anh hai cũng quá bận rộn và không biết nhiều về y học nên không rõ mẹ đau ốm ra sao, bệnh gì mẹ cũng giấu. Đến khi phát hiện thì mọi sự cũng đã muộn màng.
Đến ngày tổ chức mừng thọ mẹ, chồng tôi chuẩn bị buổi lễ thật long trọng tại một khách sạn lớn nhất ở thị trấn huyện để mừng mẹ đã qua cái tuổi 70. Người thân trong làng ai nấy đều khen, nói mẹ sinh được con gái tốt, nhưng trong tâm tôi lại vô cùng day dứt.
Dù có làm một bữa đại tiệc kinh thiên động địa, dù có là cho cả dân làng, họ hàng nội ngoại xa gần nhìn thấy cảnh mẹ tôi được buổi chúc thọ đáng nhớ, thì giờ đây mẹ cũng không thể quay lại như xưa với đôi mắt tinh tường và đôi chân nhanh nhẹ của ngày ấy. Bao nhiêu năm xa cách mẹ cha giờ tôi cũng không có cách nào để đổi lại.
Từ đó về sau, tôi đã quyết định, dù công việc có bận đến mấy, nhất định phải dành chút thời gian về thăm mẹ. Tôi cũng hy vọng có thể quan tâm mẹ nhiều hơn để bù lại những tháng ngày đã qua."
Cái gì đến rồi cũng sẽ qua, kiếp người, khổ đau, mọi thứ sẽ diễn ra như một quy luật nhưng cuối cùng nó cũng trôi qua hết, điều quan trọng là chúng ta đã thực sự sống trọn vẹn trong những giây phút hạnh phúc khi còn hiện diện trên cõi đời này. Hãy quan tâm tới người thân, bạn bè khi còn có thể.
Cuộc sống này là một bức tranh đa màu sắc, cuộc đời mỗi người giống như chiếc đồng hồ quay, tích tắc xuôi ngược là hết vòng quay. Thời gian ấy có lẽ cũng chẳng ai ngờ về tốc độ của nó, chỉ biết rằng quay đầu lại thì mọi thứ đã qua đi. Thế nên hãy trân trọng thời gian để đối tốt với một ai đó, quan tâm một ai đó, đừng để thời gian qua đi rồi mới luyến tiếc.
Gia đình là bản chất của hạnh phúc, mẹ cha của chúng ta chính là những người gieo trồng hạnh phúc ấy, họ đã ban cho chúng ta cơ hội làm người và cơ hội được sống. Đó là đạo lý để mỗi người con nên làm tròn chữ hiếu của mình, đừng để sau đó phải hối tiếc khôn nguôi.

Báo hiếu theo kinh Vu lan

Tinh thần đền đáp ơn nghĩa vào ngày lễ Vu lan xuất phát từ đâu? Tăng Ni, Phật tử nên tổ chức lễ Vu lan như thế nào cho đúng pháp Phật dạy?

Lễ Vu lan, ngày lễ truyền thống của Phật giáo thẳm sâu hài hòa vào sinh hoạt của dân tộc Việt Nam từ bao đời. Lễ này đã trở thành nếp nghĩ thân quen trong dân gian ta qua câu nói: “Tháng 7 ngày rằm xá tội vong nhân”.

Chúng ta cùng nhau tìm hiểu xem tinh thần quý trọng ơn nghĩa và đền đáp ơn nghĩa được thể hiện vào ngày lễ Vu lan xuất phát từ đâu. Và Tăng Ni, Phật tử chúng ta nên tổ chức lễ Vu lan như thế nào cho đúng pháp Phật dạy.

Vu lan nói đủ là Vu lan bồn, có nghĩa là cứu đảo huyền. Vu lan phát xuất từ kinh Vu lan bồn (Ullumpana Sutra) do Đôn Hoàng Bồ-tát Trúc Pháp Hộ (Dharmaraksa) dịch năm 265, đời Võ Đế, nhà Tây Tấn, Trung Quốc.

Bao hieu theo kinh Vu lan
 

Để tổ chức lễ cầu nguyện và cúng dường trong ngày lễ Vu lan cho đúng pháp, chúng ta cần xem lại kinh Vu lan bồn. Nội dung kinh Vu lan bồn kể lại câu chuyện ngài Mục Kiền Liên đắc Lục thông, dùng huệ nhãn quán sát thấy mẹ bị đọa vào loài ngạ quỷ. Ngài mang cơm dâng cho mẹ, nhưng bà không ăn được, vì bà vừa mở miệng, lửa từ miệng tràn ra. Mục Kiền Liên cầu xin Phật cứu.

Đức Phật dạy ngài Mục Kiền Liên rằng ông không thể một mình cứu mẹ, dù có thần thông hạng nhất. Phải nhờ mười phương Tăng cầu nguyện, vì đức chúng như hải, hợp thời thanh tịnh trong ngày Tự tứ, mới cứu được: “… Muốn cho cứu được mạng người, phải nhờ thần lực của mười phương Tăng… Bèn kêu Mục Thị đến gần, truyền trao diệu pháp ân cần thiết thi. Rằm tháng 7 là ngày Tự tứ, mười phương Tăng đều dự lễ này. Phải toan sắm sửa chớ chầy, thức ăn trăm món, trái cây năm màu…”

Sau đó, Đức Phật giải thích lý do cúng dường vào ngày Tự tứ: “… Vì ngày ấy Thánh Tăng đều đủ, dầu ở đâu cũng tụ hội về. Như người Thiền định sơn khê, tránh điều phiền não, chăm về Thiền na. Hoặc người đặng bốn tòa đạo quả, công tu hành nguyện thỏa Vô sanh. Hoặc người thọ hạ kinh hành, chẳng ham quyền quý, ẩn danh lâm tòng. Hoặc người đặng Lục thông tấn phát, và những hàng Duyên-giác, Thanh-văn. Hoặc chư Bồ-tát mười phương, hiện hình làm sãi ở gần chúng sanh…”.

Qua đoạn văn kinh trên, Đức Phật giới thiệu cho chúng ta thấy hàng Thánh Tăng là những vị A-la-hán, Bích-chi-Phật, Bồ-tát. Các ngài đang trụ Thiền định ở núi rừng, hoặc đang kinh hành suy tư lời Phật dạy, hay đang giáo hóa chúng sanh. Các ngài không hiện diện trong hàng Tăng chúng đang an cư kiết hạ với Đức Phật. Vì vậy, Đức Phật mới bảo Mục Kiền Liên chờ đến ngày Tự tứ để có đủ các vị chư tôn đức này. Khi đại chúng đầy đủ đạo đức, phạm hạnh thanh tịnh, mới cầu nguyện có kết quả.

Các vị Thánh Tăng nói trên tiêu biểu cho đệ tử Phật thuộc hàng kiểu mẫu trên cuộc đời. Tuy nhiên, dù là Thanh-văn, Duyên-giác hay Bồ-tát, hàng Tam thừa tứ quả này đều có chung một đặc điểm về đức hạnh là “Đều trì giới rất thanh rất tịnh, đạo đức dày chánh định chơn tâm. Tất cả các bậc Thánh phàm, đồng lòng thọ lãnh bát cơm lục hòa”.

Như vậy, mẫu người xuất gia mà Đức Phật đưa ra, có khả năng làm việc cầu nguyện phải là những bậc mô phạm, thanh tịnh, giải thoát. Vì người nhiễm ô tội lỗi, giới đức không trọn vẹn, không thể thuyết phục được người trên nhân gian, huống chi nói đến việc họ đủ tư cách thay mặt cho người tín chủ, để cúng dường, liên hệ với chư Phật ở thế giới tâm linh.

Trong khi an cư kiết hạ, chư Tăng thúc liễm thân tâm, trau dồi giới đức, nỗ lực tu học. Nhờ gạn lọc, dẹp bỏ tham sân phiền não, tình cảm trong sáng và sống đúng giới luật, họ được giải thoát, an định, trí tuệ sáng suốt. Suốt ba tháng an cư, ngày ngày trầm mình trong giáo lý, suy tư lời Phật dạy, đạo đức và trí tuệ của đại chúng thăng hoa, tích tụ lần đến cao độ trong ngày Tự tứ. Bấy giờ, các bậc Thánh Tăng và phàm Tăng kết hợp với nhau rất thanh tịnh, cùng hướng tâm về người quá cố đang đau khổ, tạo thành lực dụng tiếp dẫn họ trở về trạng thái an lành.

Ngoài ra, để việc cúng dường lễ Vu lan thành tựu, chẳng những chư Tăng giới đức trang nghiêm thanh tịnh, mà hàng Phật tử cúng dường cũng phải hết lòng thành khẩn cầu nguyện: “Lễ cứu tế chí thành sắp đặt, ngõ cúng dường chư Phật, chư Tăng”.

Bằng tất cả tâm chí thành, Phật tử dâng lễ vật cúng dường, cầu nguyện. Tuy nhiên, điều cần lưu ý, đối với chư Tăng còn mang thân ngũ uẩn bình thường, việc thọ nhận cúng dường là điều tất yếu. Nhưng đối với chư Phật, hay Hiền Thánh Tăng không cần vật chất nuôi dưỡng, các ngài đang sống trong Thiền định, an trú trong thế giới tâm linh. Lúc ấy, tâm chí thành trong sạch của Phật tử dâng lên cúng dường trở thành quan trọng.

Cổ nhân có nói rằng Phật dụng lòng, không dụng thực, hoặc Phật dụng hiền lương, mạc dụng tiền tài hành ác nghiệp. Nghĩa là Đức Phật không cần ăn, không dùng tiền. Ngài chỉ dùng tâm hiền lương, chân thật của chúng ta. Nếu người làm những việc tội lỗi và dùng đồng tiền tội lỗi ấy dâng cho Phật chẳng khác gì phỉ báng Phật.

Không những tâm của người cúng thanh tịnh, mà phẩm vật cúng dường cũng phải thanh tịnh, không cần phải tốn kém, rườm rà. Tiền của phát xuất từ những việc làm bất chánh, trộm cướp, lường gạt… chỉ là những thứ ô uế, chẳng bao giờ các bậc Hiền Thánh và chư Phật để tâm đến, huống gì thọ nhận chúng.

Muốn cầu nguyện, cúng dường, bản thân của người cúng cần có một đời sống lương thiện, đạo đức đúng theo lời Phật dạy cho hàng Phật tử tại gia. Nếu không hội đủ ba điều kiện nói trên, việc cầu nguyện, cúng dường trong ngày Vu lan báo hiếu chẳng những vô ích, còn tạo thêm tội lỗi.

Tóm lại, thực hiện trọn vẹn sâu sắc tinh thần kinh Vu lan bồn, cần kết hợp đạo hạnh thanh tịnh, giải thoát của chư Tăng với lòng chí thành của người cúng dường, cùng với phẩm vật dâng cúng thanh tịnh, vào lúc hợp thời thanh tịnh của ngày Tự tứ.

Được như vậy, sẽ mang lại kết quả thật lợi lạc như Phật dạy rằng: “Người nào có sắm ra vật thực, đặng cúng dường Tự tứ Tăng thời, hiện tiền quyến thuộc của người, bà con quyến thuộc thảy đều nhờ ơn. Tam đồ khổ chắc rằng ra khỏi, cảnh thanh bình hưởng thọ tự nhiên. Như còn cha mẹ hiện tiền, nhờ đó cũng được bá niên thọ trường. Như cha mẹ bảy đời quá vãng, sẽ thác sanh về cõi Thiên cung, người thời tuấn tú hình dung, hào quang chiếu sáng khắp cùng châu thân”.

Chúng tôi mong rằng trong mùa Vu lan báo hiếu, Tăng Ni, Phật tử nên thiết lễ Vu lan đúng như pháp Phật dạy, để không phụ thâm ân giáo dưỡng của Đức Từ Tôn.

Đến Rằm tháng Bảy rủ nhau về chùa...

Hôm nay mùa Vu Lan báo hiếu lại về, bao người con Phật hân hoan hội tụ về chùa, để tu tập đáp đền ân nghĩa, báo hiếu, báo ân. 

Lễ hội và truyền thống cao đẹp nầy đã có từ lâu, nên ông cha ta đã có nhiều câu thơ truyền dạy: 
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Tìm hiểu về Vu Lan

Nói đến Vu-lan, ý người viết muốn nói về những kinh điển liên quan đến ý nghĩa Vu-lan, bao gồm những chú sớ, trước thuật của lịch đại Tổ sư đã dày công biên soạn và đã được xếp vào Đại Tạng cũng như Tục Tạng Kinh.

Nói đến Vu-lan, ý người viết muốn nói về những kinh điển liên quan đến ý nghĩa Vu-lan, bao gồm những chú sớ, trước thuật của lịch đại Tổ sư đã dày công biên soạn và đã được xếp vào Đại Tạng cũng như Tục Tạng Kinh. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là một bài viết sơ lược trong khuôn khổ một đặc san, với những tài liệu khiêm tốn mà người viết được đọc. Hơn nữa, những trước tác của các Tổ sư qua nhiều đời về Kinh Vu-lan-bồn quá nhiều (hơn 60 loại), không thể đối chiếu hết được, chỉ xin chọn một vài tác phẩm quan trọng để dẫn chứng. Ngưỡng mong các bậc cao minh thùy từ chỉ giáo.
Tim hieu ve Vu Lan
 Mùa Vu Lan báo hiếu. 
I. Tổng luận

Đọc nhiều nhất

Tin mới