Trư Bát Giới coi Tôn Ngộ Không như kẻ địch, điều này có thể thấy ở khắp nơi trong truyện Tây Du Ký. Tuy nhiên, loại kẻ địch này không giống như kẻ thù không đội trời chung trên chiến trường, mà thực chất là đối thủ cạnh tranh.
Tôn Ngộ Không có năng lực tuyệt vời, ý chí kiên định và tinh thần cao thượng, không chấp nhận được những hành vi tùy tiện của Trư Bát Giới. Trước đó, Trư Bát Giới đã bị Tôn Ngộ Không làm cho muối mặt ở Cao Lão Trang và nhiều nơi khác.
Trên đường đi, Trư Bát Giới thường xuyên bị đại sư huynh chửi mắng nên trong tâm trí hắn không chỉ có sợ hãi mà còn căm ghét, muốn đánh bại Tôn Ngộ Không. Có thể nói ngay từ đầu, Trư Bát Giới đã có ác cảm với Tôn Ngộ Không, căm hận sâu sắc. Hắn nghĩ rằng loại bỏ Tôn Ngộ Không là đã loại bỏ được người kiềm chế mình nhiều nhất trong đội ngũ đi thỉnh kinh. Điều này cũng đưa Trư Bát Giới trở thành thủ lĩnh số một dưới trướng Đường Tăng. Không còn Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới sẽ có tự do không giới hạn, Đường Tăng không thể kiểm soát, Sa Tăng không thể đánh bại, Bạch Long Mã chỉ là một "con tốt", không ai trong nhóm đi thỉnh kinh có thể làm gì được hắn.
Trong truyện gốc, Trư Bát Giới đã nhiều lần vu khống Tôn Ngộ Không trước mặt Đường Tăng, khiến đại sư huynh bị trách phạt. Điển hình nhất là lần Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh, chỉ vì vài lời "đâm bị thóc, chọc bị gạo" của Trư Bát Giới mà Đường Tăng đã niệm chú trừng phạt, không phân biệt tốt xấu.
Tôn Ngộ Không ngay lập tức trở nên bi thảm. Lần đầu tiên Đường Tăng muốn đuổi Tôn Ngộ Không đi. "Con khỉ" đã làm mọi cách để thuyết phục, nói lý lẽ với sư phụ. Cuối cùng, Đường Tăng thay đổi quyết định, ý định mượn tay sư phụ để đuổi sư huynh của Trư Bát Giới thất bại.
Khi Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh lần thứ hai, Trư Bát Giới đã lợi dụng điểm yếu là sự rụt rè và không tin tưởng đại đồ đệ của Đường Tăng để công kích.
Cuối cùng, đến lần thứ 3 Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh, sự xúi giục của Trư Bát Giới càng leo thang. Kết quả, Đường Tăng đã nghe theo ý hắn, đuổi Tôn Ngộ Không đi.
Lần này mục đích của Trư Bát Giới đã đạt được. Trong một tập thể, huynh đệ không sống hòa thuận như anh em một nhà mà lại dồn ép, gây gổ khắp nơi. Điều này là do người lãnh đạo làm việc không hiệu quả và là thảm họa của cả đội.