Đao phủ là nghề hành hình tội phạm bị tuyên án tử thời xưa. Công việc hành hình thường luôn công khai trước dân chúng như để chứng tỏ sự minh bạch, đồng thời răn đe người ta không được phạm tội.Sau những buổi hành hình, người làm nghề đao phủ nhận được thù lao rất cao, thu nhập một lần của họ tương đương với cả một gia đình bình thường làm việc quần quật nửa năm ròng.Thực tế, nghề đao phủ đòi hỏi sự chính xác cao và dứt khoát, nhát chém chỉ làm đúng một lần mà phải chuẩn xác tuyệt đối, một đao đi xuống là đầu lìa khỏi cổ để phạm nhân phải cảm nhận sự đau đớn mà cứ thế ra đi.Để đạt được đến trình độ này, người làm nghề đao phủ phải luyện tập trong một thời gian dài. Họ thường tập chém vào bí đao để luyện tập, trước khi chém còn đánh dấu một vị trí trên quả để khi thực hành xong thì kiểm tra xem vết cắt có đúng với chỗ đánh dấu không. Cách này vừa rèn lực tay, vừa để xem độ chính xác khi chém. Khi đã thành thạo mọi kĩ năng thì họ mới chính thức được làm nghề.Tuy nhiên, người làm nghề đao phủ không được mài đao mặc dù chúng đã cùn. Theo tâm linh, chiếc đao là hung khí tước đoạt sinh mạng, trên đao vấy máu biết bao nhiêu con người, việc mài đao quá bén giống như đang tiếp tay cho những điều xấu, tội nghiệt thêm nặng trên những thanh đao.Hơn nữa, nơi pháp trường chứa nhiều tà khí với những linh hồn còn vất vưởng xung quanh, nhất là những oan hồn vô tội. Những vong hồn tích tụ trong đao rất nhiều, đem đao ra mài có thể làm hồn ma ám vào người đem đến vận xui, thậm chí là mất mạng.Trên thực tế, người làm đao phủ đa số từng làm nghề giết mổ trâu, bò, lợn… đã quen với việc sử dụng dao kiếm và máu me, hay người từng là binh lính chiến đấu trên chiến trường quen dần với việc chém giết.Nghề đao phủ tuy có thu nhập cao nhưng vì tính chất công việc nên rất khó tìm người nối nghiệp. Chủ yếu là do cha truyền con nối, từ đó có các gia tộc chuyên làm đao phủ, mỗi dòng họ đều giữ lại một thanh đao lớn và sắc bén như một bảo vật gia truyền, ngoại lệ thì do có người bái sư học nghệ trở thành đao phủ.Một đêm trước khi hành hình, đao phủ sẽ đem đao đi làm lễ cúng tế. Trước khi chém đầu, đao phủ hỏi rõ tên của phạm nhân để không chém nhầm người. Hành quyết xong thì họ không rời đi luôn mà thường phủi mông trước mặt các binh lính, hành động này coi như xua đi mọi âm khí, xui xẻo.Trong cuốn hồi ký do Đặng Hải Sơn - vị đao phủ cuối cùng thời Mãn Thanh - để lại, ông cho biết dù phải làm công việc chịu nhiều nghi kị, đồn đoán nhưng bản thân vẫn chấp nhận vì nó thu về mức thù lao khá hậu hĩnh. Vào thời điểm đó, mức lương hậu hĩnh này này tương đương mức thu nhập của cả gia đình lao động quần quật trong suốt nửa năm ròng.Tuy nhiên, số tiền ông thu về chưa dừng lại ở đó. Nếu gia đình của phạm nhân đưa ra những yêu cầu riêng, ông còn dắt túi thêm được những phần tiền hậu hĩnh khác. Chủ yếu là do trong quan niệm của người Trung Quốc, khi chết phải được "toàn thây", nên nhiều gia đình sẵn sàng bỏ ra khoản tiền không nhỏ để phần đầu không bị chặt đứt lìa hoàn toàn khỏi thân xác, miễn sao có thể lừa được quan giám sát.Nghề đao phủ không những bị nhiều người ghét mà khi về hưu rất nhiều người đã phát điên vì những ám ảnh khi hành nghề. Có lẽ không chỉ giết những kẻ tội phạm bất nhân mà đôi khi còn là những người oan sai, vô tội.
Đao phủ là nghề hành hình tội phạm bị tuyên án tử thời xưa. Công việc hành hình thường luôn công khai trước dân chúng như để chứng tỏ sự minh bạch, đồng thời răn đe người ta không được phạm tội.
Sau những buổi hành hình, người làm nghề đao phủ nhận được thù lao rất cao, thu nhập một lần của họ tương đương với cả một gia đình bình thường làm việc quần quật nửa năm ròng.
Thực tế, nghề đao phủ đòi hỏi sự chính xác cao và dứt khoát, nhát chém chỉ làm đúng một lần mà phải chuẩn xác tuyệt đối, một đao đi xuống là đầu lìa khỏi cổ để phạm nhân phải cảm nhận sự đau đớn mà cứ thế ra đi.
Để đạt được đến trình độ này, người làm nghề đao phủ phải luyện tập trong một thời gian dài. Họ thường tập chém vào bí đao để luyện tập, trước khi chém còn đánh dấu một vị trí trên quả để khi thực hành xong thì kiểm tra xem vết cắt có đúng với chỗ đánh dấu không. Cách này vừa rèn lực tay, vừa để xem độ chính xác khi chém. Khi đã thành thạo mọi kĩ năng thì họ mới chính thức được làm nghề.
Tuy nhiên, người làm nghề đao phủ không được mài đao mặc dù chúng đã cùn. Theo tâm linh, chiếc đao là hung khí tước đoạt sinh mạng, trên đao vấy máu biết bao nhiêu con người, việc mài đao quá bén giống như đang tiếp tay cho những điều xấu, tội nghiệt thêm nặng trên những thanh đao.
Hơn nữa, nơi pháp trường chứa nhiều tà khí với những linh hồn còn vất vưởng xung quanh, nhất là những oan hồn vô tội. Những vong hồn tích tụ trong đao rất nhiều, đem đao ra mài có thể làm hồn ma ám vào người đem đến vận xui, thậm chí là mất mạng.
Trên thực tế, người làm đao phủ đa số từng làm nghề giết mổ trâu, bò, lợn… đã quen với việc sử dụng dao kiếm và máu me, hay người từng là binh lính chiến đấu trên chiến trường quen dần với việc chém giết.
Nghề đao phủ tuy có thu nhập cao nhưng vì tính chất công việc nên rất khó tìm người nối nghiệp. Chủ yếu là do cha truyền con nối, từ đó có các gia tộc chuyên làm đao phủ, mỗi dòng họ đều giữ lại một thanh đao lớn và sắc bén như một bảo vật gia truyền, ngoại lệ thì do có người bái sư học nghệ trở thành đao phủ.
Một đêm trước khi hành hình, đao phủ sẽ đem đao đi làm lễ cúng tế. Trước khi chém đầu, đao phủ hỏi rõ tên của phạm nhân để không chém nhầm người. Hành quyết xong thì họ không rời đi luôn mà thường phủi mông trước mặt các binh lính, hành động này coi như xua đi mọi âm khí, xui xẻo.
Trong cuốn hồi ký do Đặng Hải Sơn - vị đao phủ cuối cùng thời Mãn Thanh - để lại, ông cho biết dù phải làm công việc chịu nhiều nghi kị, đồn đoán nhưng bản thân vẫn chấp nhận vì nó thu về mức thù lao khá hậu hĩnh. Vào thời điểm đó, mức lương hậu hĩnh này này tương đương mức thu nhập của cả gia đình lao động quần quật trong suốt nửa năm ròng.
Tuy nhiên, số tiền ông thu về chưa dừng lại ở đó. Nếu gia đình của phạm nhân đưa ra những yêu cầu riêng, ông còn dắt túi thêm được những phần tiền hậu hĩnh khác. Chủ yếu là do trong quan niệm của người Trung Quốc, khi chết phải được "toàn thây", nên nhiều gia đình sẵn sàng bỏ ra khoản tiền không nhỏ để phần đầu không bị chặt đứt lìa hoàn toàn khỏi thân xác, miễn sao có thể lừa được quan giám sát.
Nghề đao phủ không những bị nhiều người ghét mà khi về hưu rất nhiều người đã phát điên vì những ám ảnh khi hành nghề. Có lẽ không chỉ giết những kẻ tội phạm bất nhân mà đôi khi còn là những người oan sai, vô tội.