Có rất nhiều chuyện về linh hồn, ma quỷ được lan truyền liên quan đến những người nổi tiếng. Ông hoàng nhạc Rock & Roll, Elvis Presley (1935-1977), là một trong những người trở thành nhân vật trong nhiều chuyện ma nhất, một phần vì ông có quá nhiều fan và cái chết của ông gây chấn động lớn đối với người hâm mộ.
Bóng ma của Elvis đi nhờ xe tải
Jack Mathew là một tài xế xe tải ở Alabama. Ngày 20/12/1980, anh khẩn trương lái xe từ miền Tây đến Memphis giao hàng để kịp về Alabama dự sinh nhật mẹ 2 ngày sau đó. Jack đang trong tâm trạng lo lắng cho sức khỏe của mẹ vì bà bị bệnh tim, vừa phải nằm viện 2 tháng trời. Người đàn ông đã ly hôn này sợ rằng đây sẽ là sinh nhật và lễ giáng sinh cuối cùng của bà.
Khoảng 21h30 đêm ấy, trời tối đen như mực, trong lúc dừng xe đổ thêm xăng, Jack cảm thấy bồn chồn nên xuống xe đi dạo. Anh nhìn về phía bên kia đường, nơi có cánh đồng và những bụi cây tối om, thấy một vầng ánh sáng mờ ảo phát ra từ đám cây, không hề giống ánh đèn pin mà trông như một đám mây phát sáng. Đang đăm đăm nhìn vầng sáng đó thì Jack thấy một người đàn ông đi đằng trước nó, bước dọc theo con đường về phía xa lộ, mặc áo khoác, tay cắp một gói đồ.
Jack ái ngại đến bên người ấy, hỏi đi đâu. Người đàn ông bảo về nhà thăm cha mẹ ở Memphis. Jack hỏi đi bằng gì, anh ta bảo sẽ ra đường lớn xin đi nhờ xe ai đó, rồi tiếp tục bước đến khuất dạng. Đổ xăng xong, Jack đi một đoạn thì lại thấy người đàn ông đó. Vốn có lần suýt gặp nguy hiểm do một gã khùng đi nhờ xe nên Jack thường không cho ai quá giang. Nhưng không hiểu sao lần này, anh lại dừng xe và bảo người đàn ông ấy lên, anh sẽ chở về Memphis.
“Anh ấy là người lịch lãm, xưng hô trang trọng như một người được giáo dục kỹ lưỡng. Chúng tôi nói chuyện huyên thuyên”, Jack kể. Họ có nói đến âm nhạc mà cả hai đều rất thích, rồi về tình cảm với các đấng sinh thành. Vị khách cho biết đang rất mong gặp lại cha mẹ, gói đồ anh mang trên tay chính là quà biếu họ. Hai người cũng tìm ra điểm chung nữa là mê xe. Vị khách nói anh cũng từng làm tài xế xe tải, biết nhiều loại xe, và nhà anh có vài chiếc Cadillacs.
|
Elvis Presley.
|
“Tôi nghĩ anh ta là một gã nghèo khổ thích ra vẻ giàu có. Một người có đến vài chiếc Cadillacs đâu phải xin đi nhờ xe giữa xa lộ đêm hôm thế này”, Jack chia sẻ. Tuy nhiên, hai người càng nói chuyện càng tương đắc. Jack cho biết mình nghiện rượu, còn vị khách tỏ ra đồng cảm, tiết lộ rằng anh ta nghiện cả ma túy và thuốc ngủ.
Cho đến lúc đó, chàng tài xế không nhìn rõ mặt khách quá giang, phần vì tối, phần vì chiếc mũ rộng vành của anh ta. Khi gần tới Memphis, ánh sáng đèn đường mới giúp Jack nhìn mặt vị khách và anh cảm thấy rất quen thuộc, chắc chắn là đã gặp. Jack hỏi khách muốn xuống đâu, anh nói muốn đến đại Lộ Elvis Presley, nhưng xuống gần đây cũng được.
Jack kể: “Vì muốn biết anh ta là ai nên tôi tự giới thiệu: ‘Tôi là Jack Matthew’. Anh quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi và nói: ‘Thưa ông, tôi là Elvis Presley’. Tôi lạnh cóng và cứng đơ, mồ hôi vã trên trán và lòng bàn tay, không nói được, chỉ lắp bắp ‘anh đùa phải không’. Còn khoảng một dậm nữa, tôi sợ quá và không nói nên lời”.
Jack nhận ra đó đúng là Elvis Presley, người đã chết cách đó 4 tháng, trông vẫn trẻ như mới ngoài 30 tuổi. Nỗi sợ khiến chân anh tài xế run rẩy trong đôi giày ống, và cho đến khi vị khách đã xuống xe và đi, tim anh vẫn đập thình thịch.
Jack đã chia sẻ chuyện này với tiến sĩ Raymond A. Moody, người chuyên nghiên cứu những trường hợp tuyên bố gặp hồn ma Elvis hay những nghi vấn luân hồi liên quan đến danh ca này. Giả thiết gặp ảo giác vì quá hâm mộ Elvis bị loại bỏ vì Jack không thích loại nhạc mà danh ca này hát.
Tiến sĩ Moody nghi ngờ, có thể Jack có ảo giác vì rượu. Anh tài xế khẳng định đã nhịn uống cả tuần trước đó, cũng không dùng loại thuốc nào. Tuy nhiên, một người nghiện rượu khi phải kiêng cữ cũng rất dễ mắc ảo giác do hội chứng cai, kèm theo mệt rã rời, mê sảng, động kinh, run rẩy. Thế nhưng nếu ở tình trạng đó, làm sao Jack có thể lái xe tải an toàn suốt chặng đường dài trên xa lộ tối om?
Sau khi phân tích kỹ lưỡng, tiến sĩ Moody không thể khẳng định Vị tiến sĩ cũng phát hiện ra giữa Jack và vị khách quá giang có nhiều điểm chung: cùng thích xe tải, từng ly hôn, đều nghiện ngập và yêu thương lo lắng cho mẹ, cả hai đều đang trên đường về đoàn tụ gia đình. Tuy nhiên, ông cũng không thể khẳng định hồn ma của Elvis là sản phẩm của đầu óc đang không bình thường của anh tài xế, hay thực sự danh ca đã xuất hiện.
Cái áo choàng của Elvis Presley
Janice McMichael sinh năm 1947, từng làm diễn viên, ca sĩ, là một người bạn gái của Elvis Presley, quen nhau trong thập kỷ 1970. Hai người hay trò chuyện với nhau về cái chết. Theo Janice, Elvis rất sợ chết và nói nhiều về chuyện đó. Lần gặp cuối cùng của cô với danh ca là năm 1975, trời lạnh mà mưa trong khi Janice không mặc áo ấm nên Elvis lấy áo khoác của mình choàng cho cô.
Hai năm sau, Elvis qua đời và sự kiện đó khiến Janice lâm vào khủng hoảng tinh thần trầm trọng. Cô trân trọng giữ chiếc áo khoác, đem theo nó mỗi lần chuyển nhà, và không tiết lộ với ai đó là món quà của Presley để tránh bị đánh cắp.
Khoảng vài tháng sau khi Elvis chết, sự lạ đã xảy ra. Chiếc áo choàng rất nhiều lần tự rơi xuống sàn tủ trong lúc Janice vắng mặt, và có một lần chính mắt cô nhìn thấy nó rời khỏi móc áo lao xuống sàn. Janice rất sợ, tự hỏi liệu có phải Elvis từ thế giới bên kia muốn gây sự chú ý để gửi một thông điệp đến cô không.
Một đêm, cô gái tỉnh giấc giữa đêm. Ánh sáng đèn ngủ chiếu thẳng vào cái tủ tường có cánh cửa mở ở phần treo quần áo. Cô nhìn thấy cánh tay phải của chiếc áo choàng chuyển động, tay áo co lên rồi duỗi xuống. Cô sợ đến mức không cử động được trong một lúc lâu, không biết là 10 hay 30 phút, và thấy thỉnh thoảng cái tay áo co lên từ từ rồi buông xuống.
Vài tháng sau, một phụ nữ có khả năng về tâm linh dọn đến cùng khu nhà, và một lần uống trà với bà, Janice đã kể về chiếc áo choàng, không nói về chủ nhân cũ của nó. Bà ta lên phòng cô xem, và nói chiếc áo này thuộc về một người đàn ông tinh thần rất cao nhưng chết yểu, và bà nghe thấy tiếng nhạc rất hay chung quanh chiếc áo.
Ít hôm sau đó, khi đẩy cái áo choàng sang một bên để lấy chỗ treo thêm đồ, Janice thấy cổ áo bị ướt, trong khi xung quanh và những món đồ khác không sao cả. Điều này khiến cô càng sợ cái áo.
7 tháng sau ngày Elvis qua đời, Janice mơ thấy cùng Elvis cầm tay nhau đi dạo ở miền quê tuyệt đẹp. Họ ngồi trên cầu đá, Elvis cầm tay cô, ôm chặt cô vào lòng, nói: "Janice à, em có vẻ ngần ngại, phải không? Em còn nhớ chúng ta từng trò chuyện nhiều lần về cái chết không? Anh cố gắng nói em biết qua chiếc áo choàng, em yêu ạ, nhưng em quá sợ hãi nên việc không thành. Anh muốn nói cho em biết chúng ta sẽ sống cùng nhau sau khi chết. Thôi em đi và hãy sống nhé".
“Anh ôm chặt tôi và nói lời từ giã. Rồi mỉm nụ cười dịu dàng, cởi chiếc áo choàng đang mặc đắp lên mình tôi”, Janice kể. Đúng lúc đó cô tỉnh dậy. Và từ đó, cô không sợ cái chết, không sợ cái áo nữa, và cũng thoát khỏi cơn khủng hoảng, bắt đầu sống yêu đời.
Elvis báo mộng giúp tìm con
Harold Welch làm cảnh sát tại một thành phố nhỏ bang Georgia, một người không bao giờ tin chuyện ma quỷ, cũng chẳng quan tâm đến nhạc Rock & Blue hay Elvis Presley, dù ca sĩ này là thần tượng của Tony, con trai ông. Vào năm 1982, cậu con trai lười học, ham chơi, giao du với bạn xấu đó bỏ nhà ra đi vì bị bố mắng quá lời. Harold đoán chắc con đi California, nơi nó luôn muốn đến để đóng phim, với 2.000 USD dành dụm được. Ông cũng biết rằng, con trai sẽ chẳng có cơ hội nào ở đó mà sẽ sa vào chỗ xấu xa một khi hết tiền. Vì thế, ông gọi con trai cả, cũng đang làm cảnh sát ở vùng khác, đi tìm Tony.
Trước khi lên đường 2 ngày, Harold nằm mơ thấy Elvis Presley đến gặp ông ở nhiệm sở và nói: "Thưa ông, tôi rất lo cho Tony. Cậu bé rất ái mộ tôi. Tony đang ở Los Angeles mà tôi không thể đến với nó được". Lúc đó, tấm bản đồ trên tường sau lưng Harold vốn là bản đồ thành phố ông sống bỗng hóa thành bản đồ Los Angeles (California). Elvis chỉ vào bản đồ, cố gắng nói cho Harold biết địa chỉ Tony đang trú ngụ, nhưng ông bố không nhớ nổi tên các con đường.
Elvis rất kiên nhẫn: "Hãy nhìn, Tony đang ở trong một cái nhà có phòng cho thuê", rồi chỉ quang cảnh: một đường phố ngắn có nhà thuốc tây ở góc đường và trước mặt là tiệm ăn nhỏ. Đột nhiên Harold thấy mình và Elvis đang ở ngay trên con phố đó, không gian mờ mịt khiến người cha không nhìn rõ. Elvis nắm cánh tay Harold và lay ông, cố gắng chỉ một căn nhà hai tầng xấu xí, khuyên ông nhìn thật kỹ và dặn "Tony đang nghiện ma túy đấy, ông phải giúp đỡ nó". Anh cũng cố chỉ cho ông bố tên con đường nhưng ông không tài nào nhớ nổi.
Dù không hề mê tín, không hiểu sao viên cảnh sát vẫn tin mình sẽ tìm được con. Đến Los Angeles, ông và con trai lớn nhờ cảnh sát địa phương chỉ cho những điểm mà trẻ hư hay tụ tập, và đi tìm, hỏi từng điểm một với tấm ảnh của Tony. Một hôm, Harold chợt nhìn thấy ở góc phố một tiệm bán thuốc tây, đối diện có quán bánh mỳ thịt nướng y như trong mộng. Ông rẽ qua vài lối nhỏ quen thuộc thì nhìn thấy ba ngôi nhà 2 tầng, rồi nhận ra một ngôi nhà có cửa và bậc thềm giống như trong giấc mơ.
Bà chủ nhà cho biết Tony có ở đó và chỉ phòng cho hai cha con. Khi ông đẩy cửa vào, Tony đang nằm dài trên giường đọc tạp chí. Nhìn thấy bố, mặt cậu trắng bệch. Cậu hỏi: “Bố ơi, sao bố tìm được con?”, rồi òa khóc nhảy đến. Hai bố con ôm nhau khóc, rồi Tony nói: “Bố ơi, con muốn về nhà”.
Harold không hề nói với ai về giấc mơ của mình, nhưng Tony kể ngay đêm đầu gặp lại: "Bố, có một chuyện lạ lắm, con nằm mơ thấy Elvis hai lần, cả hai lần Elvis đều bảo con là bố sẽ đến đón con về. Anh ấy nói anh lo lắng cho con và anh sẽ giúp được”. Và đúng như Elvis nói với Harold trong mơ, Tony nghiện ma túy, nhưng với sự giúp đỡ của bố mẹ, cậu đã cai được, trở nên sống lành mạnh.