Tôi là một cô gái tương đối xinh xắn, nghề nghiệp ổn định. Thế nhưng có lẽ do duyên số, đường tình duyên của tôi lận đận khiến tôi nản lòng với tất cả mọi thứ.
Thời sinh viên, tôi theo đuổi mối tình đầu của mình, anh ấy rất đẹp trai. Theo đuổi khoảng nửa năm, cuối cùng anh ấy cũng chấp nhận tôi. Chúng tôi yêu nhau ngây thơ, trong sáng, anh ấy cũng đối với tôi rất tốt. Thế nhưng, khi tốt nghiệp, chúng tôi vẫn không tránh được lời nguyền "tan trường thì cũng tan tình".
|
Chuyện sinh hoạt vợ chồng chỉ duy trì một lần một tuần, đều như một cái máy khiến tôi cực kỳ khó chịu (Ảnh minh họa) |
Vì chúng tôi ở hai tỉnh khác nhau, ở nhà bố mẹ hai đứa đều đã lo được công việc tương đối ổn định cho các con. Thú thực, mới ra trường, hai đứa đều không có đủ dũng khí vì tình yêu mà buông bỏ công việc tốt. Và chúng tôi đành chia tay trong êm đẹp.
Sau khi chia tay mối tình đầu, tôi không có tâm tư nữa yêu đương. Cứ sống như một cái bóng nhiều năm. Đến tận lúc biết tin bạn trai cũ đã kết hôn, tôi mới hoàn toàn hết hy vọng. Lúc đó, tôi đã 27 tuổi, mọi người đều bảo tôi là gái lỡ thì. Chán nản, tôi chấp nhận để bố mẹ mối mai, sắp đặt, không còn phản đối hay bài xích nữa. Không ngờ, tật mê trai đẹp lại khiến tôi mờ mắt, một lần nữa bước vào cuộc hôn nhân đầy bi ai.
Mới gặp mặt, tôi đã bị cuốn hút bởi anh ấy rất đẹp trai khiến tôi không thể cưỡng lại nổi. Sau khi thân mật, tôi mới biết anh ấy hơn tôi tận 3 tuổi nhưng vẫn chưa có người yêu. Tôi thắc mắc: "Anh đẹp trai lại có công việc ổn định, tại sao 30 tuổi rồi vẫn chưa yêu đương, kết hôn mà lại phải đi xem mặt?". Khi đó, anh ấy trả lời: "Lúc còn trẻ sợ kết hôn".
Tiếp đó, chúng tôi hẹn hò, xác định mối quan hệ nghiêm túc. Mặc dù trong lúc yêu, anh đối xử với tôi rất tốt nhưng tôi vẫn không cảm nhận được tình yêu của anh dành cho mình. Sau cùng, tôi nghĩ có lẽ tôi làm bà cô nhiều năm, khó tính hơn, suy nghĩ nhiều nên quyết định bỏ qua. Chúng tôi kết hôn trước sự vui mừng của cả hai bên gia đình.
Sau khi kết hôn, chuyện sinh hoạt vợ chồng chỉ duy trì một lần một tuần, đều như một cái máy khiến tôi cực kỳ khó chịu. Thế nhưng khi lấy hết dũng cảm để nói ra, chồng tôi lại thẳng thắn trả lời rằng, đối với anh, chuyện quan hệ thực sự không mấy hứng thú.
Khoảng một năm sau khi cưới, tôi mang thai. Mừng rỡ nói với chồng, tưởng rằng anh sẽ rất vui sướng. Không ngờ vừa nghe tin, khuôn mặt anh không có chút vui vẻ, ngược lại xuất hiện biểu cảm sợ hãi, bất an. Kinh khủng hơn, anh còn khuyên tôi nên bỏ đi đứa bé. Thất vọng đến cùng cực, tôi hét lên rằng tôi sẽ kiên trì sinh ra đứa bé này.
Thấy tôi phản ứng dữ dội, anh lấy lại bình tĩnh và nói: "Tùy em, em vui vẻ là được".
Mang thai đến tháng thứ ba, thỉnh thoảng tôi nhìn lén điện thoại của chồng, trong lúc đó phát hiện, anh là một người đồng tính, quả thực không có hứng thú với chuyện gái trai.
Quá uất ức, tôi chất vấn chồng, tại sao lại lừa dối tôi, tại sao lại khiến tôi phải chịu đựng cảnh này. Tôi nói rất nhiều, vừa nói vừa khóc, thế nhưng sau khi bị tôi vạch trần thân phận, chồng tôi chỉ dám nhìn tôi ngượng ngập, sau đó nói được một câu xin lỗi rồi bỏ đi.
Chồng bỏ đi, tôi cũng như người mất hồn, thực sự không biết nên làm gì mới đúng. Trong lúc đó, mẹ chồng tôi sợ tôi đi phá thai, lúc nào cũng theo sát tôi, khiến thần kinh tôi trở nên căng thẳng hơn. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi nên làm gì để cứu vãn tất cả đây? Liệu tôi có còn chút cơ hội nào làm lại cuộc đời nữa không đây?