|
Tôi không lấy một cô gái mất trinh. Ảnh minh họa.
|
Tôi 32 tuổi, đẹp trai, có trình độ và công việc ổn định. Quan điểm của tôi là không bao giờ chấp nhận lấy một cô gái đã mất trinh làm vợ. Bạn bè, đồng nghiệp của tôi cũng nhiều người có suy nghĩ giống tôi, nhưng rồi họ lại tặc lưỡi chấp nhận, cho rằng con gái thời nay ai cũng thế, không thể kiếm được một cô gái còn trinh trước hôn nhân, nhất là những cô có tý nhan sắc lại càng yêu sớm và mất sớm. Nhưng tôi vẫn tin, mình sẽ tìm được một cô gái ngoan theo đúng suy nghĩ của mình, đó cũng là lý do, đã 32 tuổi, mọi thứ đã tạm ổn, nhưng tôi vẫn chưa lập gia đình, dù có không ít cô săn đón.
Sau khi đọc được bài viết của chị Trang “Đêm tân hôn chồng bỏ đi khi biết tôi là đàn bà”, tôi lại thấy quan điểm không cưới những cô gái mất trinh trước hôn nhân là chưa bao giờ sai.
Tôi sợ những cô gái như chị Trang, không muốn hình bóng và những kỷ niệm về người cũ vẫn cứ lởn vởn trong đầu người phụ nữ của mình, mặc dù cô ta đang sống bên tôi. Sợ cái cảm giác cô ta lớn tiếng nói với atôi rằng, em không hối hận vì đã sống thật với tình yêu, em không hối hận vì đã trao đời người con gái cho người đàn ông ấy, dù anh ta không phải chồng em.
Ai cũng có tình yêu, cũng có những kỷ niệm đẹp, nhưng tôi thích những cô gái biết điểm dừng, dừng lại ở giới hạn cho phép của một tình yêu chứ không phải dễ dãi lên giường với bạn trai, rồi lớn tiếng biện hộ rằng đó là cảm xúc, sự thăng hoa của tình yêu, tình yêu không có lỗi.
Một người con gái có thể dễ dàng vượt qua giới hạn tình yêu, thì cũng có thể vượt qua giới hạn của hôn nhân, tôi không muốn cưới những cô gái như thế. Bởi ai dám chắc, cô ấy sẽ chung thủy khi đã là vợ tôi, lấy gì đảm bảo cô ấy sẽ không ngủ với người đàn ông khác ngoài chồng mình rồi lại biện hộ đó là tình yêu, đó là cảm xúc thăng hoa của tình yêu?.
Tôi thà lấy một cô gái không xinh đẹp, nhưng biết điểm dừng còn hơn lấy một cô gái xinh đẹp mà dễ dãi.