Cường thẳng thắn hỏi: “Sao, em vẫn còn lăn tăn chuyện anh từng có một đời vợ à? Anh thề là anh với cô ấy không còn liên quan gì đến nhau nữa”.
Trước lời thề chắc như đinh đóng cột của Cường, Vân đã gật đầu đồng ý yêu anh. Bố mẹ Vân lúc đầu cũng hơi ái ngại, nhưng thấy anh chăm lo, chiều chuộng con gái mình như vậy nên bố mẹ cô cô cũng miễn cưỡng chấp thuận cho họ cưới nhau.
Đám cưới của hai người diễn ra sau đó vài tháng, không lớn nhưng đủ lễ nghi. Vợ chồng Cường chuyển về nhà riêng để sống. Vốn dĩ căn nhà này Cường mua từ khi còn ở với vợ cũ. Khi ly hôn, Cường đã bù tiền cho cô ấy mua một căn nhà to hơn như thế. Còn anh giữ lại ngôi nhà này.
Cuộc sống hôn nhân của Cường và Vân ban đầu rất êm đẹp. Nhưng đùng một cái vợ cũ của Cường làm ăn thua lỗ phải bán nhà, con gái cũng bỏ vạ vật cho Cường nuôi. Vân luôn tỏ ra biết điều với bố mẹ, chăm sóc con riêng của chồng chu đáo không khác gì con đẻ. Thấy cách con dâu ứng xử tốt nên bố mẹ chồng rất quý mến cô.
Nhưng sau khi sinh con trai xong, Vân bỗng nhiên thay đổi hẳn. Trước đây cô ấy không bao giờ trách móc chuyện chồng đi nhậu về khuya, còn bây giờ, chỉ cần Cường đi đâu tới 10 giờ đêm chưa về, Vân sẽ gọi điện thúc giục, khóc lóc.
Ban đầu, anh cũng nể vợ nên tranh thủ về sớm. Nhưng đàn ông, đâu thể thiếu bạn bè, nhậu nhẹt, mà mỗi lần ra khỏi nhà, Vân lại hỏi:
- Anh lại đi à, mấy giờ thì về?
- Chưa biết.
- Về quá 10 giờ thì đừng có vào nhà.
Thế là Cường đi càng khuya hơn. Vợ chồng cũng vì thế mà căng thẳng, bức bối. Khi đó, Cường đâu nghĩ mình như vậy là vô tâm, thờ ơ với vợ khi anh vẫn đưa hết lương cho cô hàng tháng. Anh cũng rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân trước nên cũng không dám ho he gái gú gì ở ngoài.
|
(Ảnh minh họa) |
Hôm ấy hết sữa, Vân bảo chồng ra cửa hàng mua. Tuy vậy anh lại tạt té vào quán uống vài cốc bia với bạn, chén chú chén anh mà quên khuấy mất. Đến tận 9 giờ mới lóc cóc mang sữa về nhà. Vừa vào tới cửa đã nghe tiếng Vân tru tréo mắng con riêng của mình: “Sao con hư quá vậy, con làm thế em sao thở được”.
Rồi tiếng con bé khóc toáng lên. Cường xông vào thấy vợ đang dùng roi vụt vào chân con gái. Cường sững sờ, trước giờ chưa từng thấy vợ mình hung dữ đến thế. Anh lao tới cho vợ một cái tát trời giáng:
- Cô làm gì với con tôi vậy?
- Anh dám đánh em à, bảo đi mua sữa giờ mới dẫn xác về. Anh dạy lại con đi. Nó mới lấy gối trùm lên mặt em trai rồi ngồi lên, nếu em không phát hiện nhanh thì có phải thằng bé chết ngạt rồi không?
- Có phải con làm thế không?
- Con chỉ muốn làm em cười thôi.
Nhìn những vết roi vẫn hằn trên chân con gái, Cường bực quá nên ném thẳng cả hộp sữa vào mặt vợ: “Cút khỏi nhà tôi ngay”.
Cường chỉ định dọa vợ, ai ngờ Vân ôm con đi ngay lúc ấy. Ngày hôm sau, cô gọi điện bảo đã nộp đơn lên tòa. Mặc dù bố mẹ hết lời khuyên Cường đi xin lỗi rồi đón Vân về nhưng vì sĩ diện, cùng với định kiến “cô ấy độc ác với con mình”, Cường cũng không nhận thấy mình sai ở điểm nào nên cũng gật đầu ly hôn luôn.
Mấy lần hòa giải, hai vợ chồng vẫn nhất quyết không rút đơn. Khi phân chia tài sản, số tài sản chung được Cường chia làm 2 phần, anh nói vì con gái riêng lần trước ly hôn với vợ cũ anh đã chia rồi nên giờ không có phần nữa
Vân bảo: “Số tài sản đó cứ chia làm 3 đi, dù gì con bé cũng ở với em từ đó đến giờ. Nó cũng là con của anh, nên được hưởng phần của nó!”.
Cường ngạc nhiên nhìn vợ, cô ấy thật sự khác với người vợ trước kia, khi phân chia tài sản thì đến cái tivi trong nhà cô ta cũng tính toán. Nhưng Vân lại khác, khuôn mặt của cô khá bình thản và nhẹ nhàng hết sức.
Trước sự cương quyết của vợ, Cường đồng ý chia đều cả tài sản cho cả con gái riêng của mình. Phiên tòa ly hôn kết thúc. Vân bình thản ngẩng cao đầu bước ra ngoài. Cường vội vã chạy theo cầm tay vợ: “Vân, anh đã hồ đồ rồi. Anh xin lỗi”.
- Anh không có lỗi gì cả, em đã nóng giận nên sai lầm đánh con bé. Không phải chỉ riêng một chuyện đó mà em thấy suốt cả một thời gian dài anh không quan tâm để ý gì đến vợ con cả. Thế nên em không muốn sống với anh nữa.
Hôn nhân tưởng hạnh phúc là vậy mà lại tan biến ngay sau 1 hiểu lầm nhỏ. Giờ Cường mới hiểu ra và muốn bắt đầu lại nhưng có lẽ mọi thứ đã quá muộn rồi…