Thời đi học, không quá thông minh nhưng nhờ chăm chỉ nên thành tích học tập của tôi khá tốt. Thi đại học, tôi thừa điểm để vào ngôi trường theo nguyện vọng của mình.
Vì vậy bố mẹ tôi rất tự hào về tôi. Hai anh chị trước không học cao và đi lao động từ sớm nên khi tôi học hành tốt, ông bà rất vui mừng. Đi đâu ông bà cũng kể về cậu út chăm chỉ, ngoan ngoãn và học hành không hề tệ.
|
Ảnh minh họa. |
Đặc biệt, sau khi tốt nghiệp, tôi vào làm tại một cơ quan nhà nước. Mức lương ở đây không quá cao nhưng lại có cơ hội đi du học thạc sĩ ở nước ngoài trong vòng 2 năm. Vốn có chứng chỉ tiếng Anh và thành tích tốt, tôi được đơn vị cử đi học.
2 năm ở xứ người, tôi vừa đi làm vừa học nên không hề dễ dàng gì. Việc đi làm thêm vừa cho tôi thu nhập lại giúp tôi cải thiện tốt hơn về ngôn ngữ và kinh nghiệm sống.
Kết thúc khóa học, tôi về nước vào đầu năm vừa rồi. Lúc này, theo cam kết, tôi vẫn làm việc tại cơ quan trước đây.
Do thời gian làm ở cơ quan không quá khắt khe nên tôi tính kinh doanh thêm. Ngoài tiền làm thêm khi du học cùng với vay mượn bạn bè, tôi quyết định mở một quán cà phê.
Tôi mất khá nhiều thời gian để lên ý tưởng thiết kế, thuê địa điểm, tuyển nhân viên… Thời gian đầu, quán khá đông khách, đa phần là bạn bè, gia đình giới thiệu. Tôi thấy hi vọng rất nhiều. Nhưng rồi mọi chuyện không như mong muốn. 3 tháng sau, khách thưa vắng dần.
Bên cạnh đó, dãy phố nơi tôi mở quán cũng xuất hiện thêm một quán khác. Quán này trang trí bắt mắt, độc đáo thu hút được nhiều khách trẻ hơn chúng tôi.
Không chỉ thế, tôi vẫn phải đi làm nên không có thời gian quán xuyến quán… Cuối cùng lỗ nhiều tháng liên tục, tôi đành phải sang nhượng quán với giá rẻ mạt.
Sau 2 năm, số tiền tích góp được đã hết sạch, tôi còn nợ tiền mượn của bạn bè. 30 tuổi, tôi bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng.
Mặc dù vậy tôi không hề nản chí, vẫn biết mình sẽ có thành công nếu tiếp tục cố gắng. Vậy mà gia đình tôi không nghĩ vậy. Khi tôi có ý định mở quán kinh doanh, bố mẹ tôi không hề ủng hộ.
Ông bà chỉ muốn tôi học tập, phấn đấu để tìm được vị trí tốt trong cơ quan. Đến khi tôi thua lỗ, bố mẹ tôi càng bực dọc. Ông bà nói tôi ném tiền qua cửa sổ, mất thời gian tốn sức và không biết lượng sức mình.
Gần đây, nhà thờ ở quê đang xuống cấp. Ông bà muốn xây sửa lại nhưng chưa có tiền. Tôi cũng đành nói thật là giai đoạn này đang khó khăn và muốn dồn tiền làm ăn tiếp nên chưa thể hỗ trợ bố mẹ sửa nhà. Mẹ tôi đi ra đi vào khó chịu, khiến tôi vô cùng áy náy.
Sau giờ làm không muốn về nhà, tôi đăng ký dịch vụ làm xe ôm công nghệ, tranh thủ kiếm thêm tí tiền.
Công việc này cho tôi thêm thu nhập mà thời gian lại thoải mái.
Vậy nhưng tuần trước khách tôi chở lại là một người bạn của bố mẹ. Không may cho tôi, người này nói lại với mẹ tôi khiến bà nổi giận. Bà gọi tôi về nhà và mắng tôi suốt cả buổi sáng. Bố mẹ cho rằng, tôi bôi gio trát trấu vào mặt ông bà.
Tưởng tôi đi du học làm rạng rỡ nhà cửa thế nào nay lại đi làm xe ôm. Khi tôi nói công việc nào cũng không quan trọng, điều quan trọng là con kiếm thêm thu nhập. Bố tôi hét lên: ‘Mày muốn làm xe ôm thì mất công học hành làm gì? Nếu vẫn cứ cố tình làm bố mẹ mất mặt thì đừng về nhà nữa’.
Những lời nói của bố mẹ khiến tôi thật sự chạnh lòng. Vừa giận bố mẹ nhưng tôi cũng cảm thấy có lỗi vì đã nhiều tuổi mà vẫn lận đận khiến ông bà buồn phiền, gia đình phải mất hòa khí.