Sững sờ đêm tân hôn, chồng bắt vợ hành lễ mới cho "nhập phòng"

Google News

Đêm tân hôn, tôi nằm trong phòng, thức trắng đêm trong nước mắt. Chồng tôi hình như bỏ qua phòng bên cạnh.

Tôi và chồng quen biết rồi yêu nhau trong một lần đi dự tiệc cưới chung. Chồng tôi khi đó mới mất vợ được hơn ba năm. Vợ anh bị tai nạn giao thông, mất ngay tại chỗ mà không kịp nhìn mặt anh lần cuối.
Nghe một người bạn chung kể lại, anh và vợ yêu nhau 10 năm mới cưới. Tình cảm giữa họ mặn nồng, đi đâu cũng đi chung. Anh nổi tiếng là chiều vợ, thương cả nhà vợ. Có thể nói, anh là một người chồng tuyệt vời. Nghe kể khi chị ấy mất, hàng đêm anh đều trải nệm ngủ ngay trước bàn thờ để chị không buồn. Hình cưới, hình gia đình, tài liệu, quần áo của chị, anh đều giữ nguyên trong một căn phòng riêng.
Lúc đó, tôi chỉ nghe rồi chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng chính anh đã chủ động xin số điện thoại, nhắn tin làm quen với tôi. Sau mấy tháng đi cà phê, ăn uống, anh tỏ tình. Tôi đồng ý.
Sung so dem tan hon, chong bat vo hanh le moi cho
Quan trọng hơn, sau một khoảng thời gian tiếp xúc, tôi đã yêu anh. (Ảnh minh họa) 
Không phải tôi không nghĩ đến sự khó khăn khi làm người yêu rồi sẽ làm vợ anh. Bởi anh vẫn còn giữ một phần tình yêu cho người vợ đã mất của mình. Nhưng tôi nhận thấy anh là mẫu người đàn ông của gia đình. Vả lại, anh yêu người cũ cũng tốt hơn lăng nhăng bên ngoài, bởi chị ấy đã mất rồi. Quan trọng hơn, sau một khoảng thời gian tiếp xúc, tôi đã yêu anh.
Chuyện tình của tôi bị bố mẹ tôi phản đối. Họ sợ tôi sẽ khổ khi làm vợ một người đàn ông vẫn còn quá nặng tình với quá khứ. Nhưng chính anh đã dùng hành động chứng minh cho họ thấy là anh sẽ đem lại hạnh phúc cho tôi.
Yêu nhau hơn 1 năm, tôi thường hay đến nhà anh chơi. Nhiều lần tôi muốn vào phòng anh cất đồ của chị ấy nhưng anh không cho. Anh nói sợ tôi biết quá nhiều về chị ấy rồi lại bị ám ảnh, ảnh hưởng đến tình yêu của chúng tôi. Tôi cũng cho là đúng nên không đòi hỏi anh nhiều nữa. Miễn sao anh vẫn yêu tôi, quan tâm tôi là đủ rồi. 
Đám cưới của chúng tôi diễn ra khá nhanh chóng, gọn gàng. Chúng tôi chỉ đãi bạn bè ở bên nhà tôi vì anh đã từng tổ chức cưới một lần nên không mời khách lần hai. Khi rước dâu xuống nhà anh, chúng tôi chỉ thắp hương bàn thờ rồi ăn bữa cơm gia đình là xong. Đám cưới nhanh đến độ chỉ diễn ra trong nửa ngày là xong, chiều tôi đã có thể về lại nhà mẹ đẻ kiểm tra tiền mừng.
Đêm tân hôn, tôi tắm rửa sạch sẽ đợi chồng trên giường. Không ngờ, anh lại mặc đồ chỉnh chu bước vào rồi yêu cầu tôi thay váy bằng một bộ đồ kín đáo. Tôi ngạc nhiên vô cùng nhưng vẫn làm theo lời anh.
Thế rồi anh dẫn tôi vào phòng thờ, yêu cầu tôi phải quỳ lạy trước tấm ảnh vợ anh 3 cái. Tôi không chịu. Tại sao tôi phải quỳ lạy vợ anh dù chị ấy đã mất rồi. Chị ấy nào phải tổ tiên, ông bà mà bảo tôi lạy? Thấy tôi chần chừ, chồng tôi nắm tay kéo tôi quỳ xuống.
Chúng tôi giằng co một lúc, anh tức giận giơ tay đòi tát tôi vì "không hiểu lễ nghĩa, không biết cách sống". Tôi ức quá bật khóc bỏ vào phòng. Đêm tân hôn, tôi nằm trong phòng, thức trắng đêm trong nước mắt. Chồng tôi hình như bỏ qua phòng bên cạnh, nơi cất giữ những món đồ của chị ấy để ngủ.
Mấy hôm nay, anh và tôi vẫn chiến tranh lạnh. Không lẽ tôi phải làm theo đúng ý anh, phải quỳ lạy vợ cũ anh thật sao? Tôi làm vợ anh đã là một sự thiệt thòi, sao anh còn hà khắc với tôi như thế?.
Theo Trần Thị Mỹ Nhiên/Helino

>> xem thêm

Bình luận(0)