Vợ chồng tôi cưới nhau đến nay đã hơn ba năm. Tôi là dược sĩ, được chồng yêu và tôn trọng. Hơn ba năm qua, chúng tôi rất ít khi giận nhau, làm chuyện gì cũng đồng lòng.
Điều tôi rất buồn, muốn chia sẻ sau đây là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Hơn ba năm làm dâu là chừng đó thời gian tôi phải nuốt nước mắt vào trong, cố gắng nhịn vì chồng và vì con gần ba tuổi.
Tôi sinh ra đã bị cái bớt máu ở mặt. Mẹ tôi kể, mới đầu, cái bớt chỉ nhỏ bằng ngón tay. Khi tôi lớn, nó lan rộng cả một bên má.
|
Ảnh minh họa. |
Hồi còn là học sinh, tôi rất tự ti vì bị bạn trêu, những ánh mắt nhìn mình soi mói, sợ sệt. Phải đến khi lên cấp ba, tôi mới dần tự tin, vì được cô giáo dạy sinh học giải thích nguyên nhân mình bị như vậy.
Mãi đến khi học xong đại học, đi làm được ba năm tôi mới có bạn trai. Anh là chồng tôi bây giờ. Anh nói yêu tôi vì cái bớt trên mặt và tôi đã biết rũ bỏ những mặc cảm để tự tin.
Tuy nhiên, chúng tôi không được gia đình anh đồng ý. Ngày anh đưa tôi về ra mắt, cả nhà anh ai cũng bĩu môi, quay đi nơi khác. Mẹ anh bảo, nếu anh không bỏ tôi thì đừng xem bà là mẹ.
Dù thế, anh vẫn ở bên tôi. Anh nói, tôi là cô gái tốt, anh may mắn vì gặp được nên không ai có thể ngăn cản.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra rất buồn. Mẹ anh không dự. Các anh chị em anh cũng chỉ đến cho có. Đổi lại, bạn của anh và của tôi đến rất đông. Ai cũng ôm tôi chúc mừng.
Cưới ngày thứ nhất, ngày thứ hai mẹ anh bảo tôi làm gái mới dụ con trai bà (vì lúc đó tôi đã có thai ba tháng). Mẹ còn nói, bố mẹ tôi không biết dạy con. Tôi nói với mẹ, mẹ mắng chửi, nói con như thế nào cũng được, nhưng xin đừng xúc phạm bố mẹ con. Mẹ bảo tôi hỗn láo, cãi mẹ.
Vì bênh vợ, anh cũng bị mẹ ghét. Mẹ nấu ăn riêng. Tôi nấu cơm mời mẹ ăn, mẹ bảo: ‘Đồ rác rưởi như cô thì đừng mời’. Vợ chồng tôi chỉ biết im lặng ngồi ăn.
Những ngày cuối tuần, được nghỉ làm, tôi đi mua ba bịch phở cho ba người. Về nhà, tôi mời mẹ ăn. Mẹ cầm bịch phở ném vào người tôi trước mặt con trai rồi nói: ‘Cô đừng đóng kịch. Tôi đi xem bói rồi. Thầy nói, cô là sao chổi đến để quét nhà tôi, chia cắt mẹ con tôi’.
Nước phở tung tóe khắp nhà, thấm ướt cả bộ quần áo tôi đang mặc. Quay sang chồng tôi, mẹ nói, anh được ăn học, được dạy nên người mà đi rước gái về nhà. Suốt những tháng thai kỳ, hầu như tôi khóc nhiều hơn vui.
Đến bây giờ, dù chúng tôi đã mua nhà ở riêng, chỉ đến thăm mẹ những ngày lễ tết, giỗ ba chồng, nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi, mẹ cầm chổi ra quét sân. Mẹ nói: ‘Rác trong nhà nhiều quá nên phải bỏ đi’.
Trong nhà có một người chị lấy chồng và không được lòng nhà chồng, bị chồng đánh nên về ở với mẹ. Chị ấy nhìn thấy vậy đã bảo mẹ đừng gay gắt với tôi nữa.
Câu nói của chị làm tôi đã rơi nước mắt vì cảm động. Thế nhưng, mẹ thì không. Mẹ bảo, trừ khi không còn bà trong nhà nữa thì ai thích lộng hành cứ làm. Bây giờ, tôi đang mang thai con thứ hai. Tôi phải làm sao để được bà chấp nhận và không còn có những lời cay nghiệt với tôi nữa.