Vài năm trước, tôi còn tự do bay nhảy, 2 chữ “gái ế” chưa bao giờ khiến tôi phải lo sợ hay sốt sắng. Thế nhưng, đến nay đã sát tuổi 30, tôi thì vẫn thế chỉ có điều bố mẹ, gia đình, bạn bè lại thúc giục tôi cưới chồng.
Đến cái tuổi này, bạn bè đều có con cái hết cả, thậm chí còn 2, 3 đứa con là chuyện bình thường. Ngay cả đứa bạn thân chí cốt của tôi cũng không còn thời gian rảnh rỗi hẹn hò uống cà phê, đi du lịch. Vì thế, muốn đến bất cứ đâu, tôi cũng lủi thủi 1 mình.
Cũng vài tháng nữa, tôi bước đến tuổi 30. Tôi đã cố tình trốn tránh bố mẹ không nhắc tới chuyện chồng con. Nhưng bỗng nhiên, 1 hôm tôi vừa đi làm về tới nhà thì thấy bố mẹ ngồi nghiêm nghị ở phòng khách.
|
(ảnh minh họa) |
Vừa ngồi xuống ghế, mẹ tôi đã cất giọng:
-Chị Thư, chị xem năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi.
-29 ạ.
-Sắp 30 đến nơi rồi.
-Vâng. Con biết.
-Chị biết mà còn như thế à? Chị định để cả làng cả tổng cười vào mặt bố mẹ vì nuôi quả bom nổ chậm trong nhà à? Chị có định lấy chồng hay không? Trả lời có hoặc không.
Tôi ú ớ:
-Con… con … có chứ ạ … nhưng chưa phải lúc này.
Mẹ tôi chặn họng ngay:
-Thế thì được, nếu lấy thì lấy ngay lúc này đi, tôi có mối rồi, giới thiệu gặp gỡ ưng ý là phải cưới trước 30 tuổi.
-Mẹ… bố …
Tôi khó chịu. Bố liền lắc đầu:
-Mẹ con bảo thầy bói phán nếu con không cưới trước 30 thì qua 40 mới lấy được chồng.
Mẹ tôi bỗng khóc bù lu bù loa. Phận làm con, đã đến nước này, tôi làm sao cãi lại lời bố mẹ. Lần đầu tiên, tôi quyết định đi xem mặt.
Đối tượng mẹ tôi giới thiệu là 1 anh kỹ sư xây dựng, ngoại hình rất khá, ăn nói khéo léo. Quả thực mới nhìn tôi cũng có ấn tượng tốt, nhưng cưới xin thì chưa sẵn sàng.
Ấy thế mà, mẹ tôi nhất quyết ép tôi cưới trước sinh nhật tuổi 30. Dọa sống, dọa chết, bằng mọi cách cuối cùng tôi phải gật đầu “thôi thì nhắm mắt đưa chân, chỗ quen biết với mẹ chắc cũng an toàn.”
Tôi đã tưởng như vậy. Nhưng đúng là nhà chồng nào cũng như nhau, không có nhà chồng nào an toàn cả. Tôi đã rút ra được kinh nghiệm từ mấy đứa bạn của mình, nhưng không ngờ chính tôi lại vẫn dính vào.
Chồng tôi chỉ yêu chiều, quan tâm vợ được vài tháng đầu, sau đó anh đi hết công trình này tới công trình nọ, bỏ tôi ở nhà 1 mình với bố mẹ chồng.
Đã thế, mẹ chồng tôi không phải dạng vừa, bà sống rất giả tạo. Bên ngoài, mẹ chồng luôn tỏ ra yêu chiều con dâu, thường ăn nói nhẹ nhàng dễ nghe khiến ai cũng hiểu lầm. Nhưng thực chất, tôi làm gì bà cũng chì chiết, nói rằng gái già gái ế được con bà rước đi là phúc phận, vậy mà còn không biết điều.
Đến mấy cây vàng hồi môn của tôi cũng bị bị chiếm sạch. Ban đầu, bà nói rằng giữ hộ, tôi không đắn đo đưa ngay để rồi lúc muốn lấy lại thì không thể.
Ngày tôi có bầu, chồng vẫn đi làm xa đều đều, mẹ chồng ở nhà không hề giúp con dâu, thậm chí còn bắt tôi phục vụ ngược.
Có lần tôi mệt quá nhờ mẹ đi chợ thì bà nói:
-Làm như mình chị biết có thai ấy, đụng cái là kêu than. Yếu đuối thế thì đừng lấy chồng nữa.
Tôi uất ức lắm nhưng không dám kể cho mẹ đẻ vì sợ bà buông.
Tới khi cái thai trong bụng tôi đến tháng thứ 6, đi đứng nặng nề nhưng mẹ chồng vẫn bắt quét dọn, lau nhà, giặt quần áo bằng tay. Bà nói làm việc nhiều sẽ dễ đẻ?!
Nhưng tất cả những khổ sở đó tôi có thể bỏ qua. Chỉ có duy nhất 1 điều, ngay khi tôi sắp tới ngày vượt cạn thì đột ngột phát hiện chồng cặp bồ.
Tôi khóc lóc như phát điên gọi anh về thì anh thản nhiên đáp:
-Sắp đẻ đến nơi rồi yên phận đi, bày đặt ghen tuông gì nữa.
Tới lúc này, tôi không chịu nổi bèn khăn gói bỏ về nhà đẻ khi đứa bé chỉ còn cách ngày dự sinh nửa tháng.
Tất cả những chuyện đó, tôi kể lại hết cho mẹ đẻ, những tưởng bà sẽ cưu mang mình, ai ngờ mẹ tôi nắm tay con gái:
-Làm dâu nhà người ta rồi thì sống chết gì cũng phải ở nhà chồng, đừng động một cái là chạy về nhà đẻ, người ta cười cho.
Tôi điếng người, không biết nên làm thế nào bây giờ, sắp tới ngày sinh, nhưng tôi đêm nào cũng khóc cạn nước mắt. Tôi muốn chết đi cho xong.